Sunday, October 29, 2006
What's wrong?!
Cô đơn trên mạng - Janusz Leon Wisniewski
(p.338)
Có thể là đúng - cô nghĩ - phụ nữ, nếu có cơ hội, bao giờ cũng muốn là người đàn bà quan trọng nhất đối với càng nhiều đàn ông càng tốt. Nhưng chỉ đến một thời điểm nào đấy. Phụ nữ có thể yêu cùng lúc hai người đàn ông cho tới khi mà một trong hai người đàn ông chưa nhận ra. Điều này thì chắc chắn là cô biết.
(p.503)
"Jakub, em đang say. Vì vang chỉ ít thôi. Cơ bản là vì những kỷ niệm. Cám ơn anh vì anh hiện hữu. Và vì em có thể hiện hữu".
(p. 464)
Anh là vô cùng quan trọng đối với em. Em biết ơn anh rất nhiều và không chỉ vì những gì em cảm thấy. Nhờ có anh mà em hoàn thiện hơn, tốt hơn, em cảm thấy mình độc đáo và không thuộc loại trung bình.Có thể ít thông minh hơn một chút (mọi cái vốn vẫn tương đối vậy), nhưng chắc chắn là tuyệt vời đặc biệt. Đúng thế, em cảm thấy giờ đây mình sống đầy đủ hơn và có ý thức hơn. Em say mê tất cả những suy ngẫm và mơ màng mà anh mang đến cho em. Chúng khiến em vui biết bao.
(p.403)
Mọi người chuyển động theo những lộ trình đã được vạch sẵn bởi số phận hay định mệnh - tên gọi không quan trọng. Chúng giao cắt với lộ trình của chúng ta trong chớp mắt rồi lại đi tiếp. Còn hơn cả hiếm và rất ít ở lại lâu hơn và muốn đi trên con đường của chúng ta. Tuy nhiên cũng có những người xuất hiện đủ lâu, để người ta muốn giữ họ lại.
Thế giới thiếu vắng anh của em bỗng trở nên im ắng quá...
Thursday, October 26, 2006
Phù phiếm truyện – Phan Việt
Để trêu K.
Lời tác giả: Truyện này tôi viết trêu một người bạn; vì bạn này viết một câu là “Buổi tối tĩnh lặng một tí, các ấy lên gác thượng nghe bản này (một bản nhạc trong phim Điện Biên Phủ) bằng đôi loa ngon ngon, cộng thêm ly Gin, điếu Marl cầm tay, gái (im lặng) ngồi cạnh, trăng sao rì rào, nghe mà lòng miên man nghĩ về thời cuộc, đời thế là không có gì sướng bằng.”. Người bạn tên Kiên, nên phóng tác nhân vật trong truyện là K.
***
Để có mặt tại sân thượng một quán cà-phê với rượu Gin, thuốc Marl và “gái” vào một tối cuối tuần, K phải rời khỏi nhà.
K mới 25 tuổi, đẹp trai, có học, và chưa vợ. Rời khỏi nhà vào tối thứ Bảy - điều này nghe có vẻ hiển nhiên.
*
Để ra khỏi nhà, thường cần có một lý do. Đi làm. Đi sinh nhật bạn. Đi chợ. Đi có hẹn. Đi chơi. Vân vân…
Đôi khi người ta ra khỏi nhà vì không có lí do gì để ngồi ở nhà.
Không có lí do là một tình trạng đáng sợ với hầu hết những người có một chút tự nhận thức. Sự vắng lặng của suy nghĩ hoặc suy nghĩa thường làm cho người ta hoảng sợ.
*
Nghĩa (meaning) là sản phẩm của suy diễn nội tâm hơn là thực tại. Nhân-quả là cái chỉ tồn tại trong thế giới tư duy; chứ thường không quan sát trực quan được. Sự mô phỏng hoặc suy diễn về nhân quả thì có.
Theo một nghĩa nào đó, thế giới này là một tổng thể chắp vá các mô phỏng của thế giới tư duy.
*
K không đi một mình mà đi với một người bạn gái. Thống kê (1) cho thấy 99,9% những người ở độ tuổi 25, đẹp trai và chưa vợ, thường ra khỏi nhà vào tối thứ bảy cùng với một ai đó; hoặc có thể ra khỏi nhà một mình nhưng sẽ gặp một ai đó. Chỉ có 0,1% không gặp ai. Số 0,1% này thường bị coi là “lập dị” và/hoặc “thiên tài” .
Sau nhiều hành trình vòng vèo, K và người bạn gái có mặt ở trên sân thượng một nhà hàng. K không biết nhà hàng này. Người bạn gái dẫn anh tới đây vì - theo lời cô ấy - “nó lạ”. “Lạ” - sau này K nhận ra - vì nó nằm trên một sân thượng hẻo lánh, bàn ghế không phải là ghế gỗ hay ghế sắt Xuân Hoà; bài trí có cả tranh của Thành Chương (2) lẫn ảnh Kurk Cobain (3) và Che Guevara (4). Nhạc lạ. Khách lạ. Đồ uống không ở trong những cái cốc thuỷ tinh Trung Quốc trắng và cao thông thường. Đèn treo cũng lạ. Cây cảnh treo cũng lạ. Vân vân. Trăm nghìn thứ lớn nhỏ khác nhau…
“Lạ” là một thứ “giá trị gia tăng”, không có hình thù cụ thể nhưng có thể truy dấu qua hoá đơn tính tiền khi K trở về nhà. Một ly Gin ở đây đắt hơn X đồng so với cái quán Dilmah lỗi thời ở đầu phố. K không thực sự thấy tiếc. Bởi vì người bạn gái đã có vẻ rất hứng khởi.
*
Hầu hết những người nghèo bình thường lo lắng về thiếu ăn. Hầu hết những người-có-học-bình-thường lo lắng về sự tầm thường. Khác biệt là cái họ tìm kiếm. Họ hưởng thụ sự nhận-thức-về-cái-khác-biệt và cả sự tìm-kiếm-cái-khác-biệt. Đôi khi họ bị đánh bẫy trong chính sự say sưa của mình.
Một số người - ở cuối hành trình này - nhận ra một sản phẩm phụ mà họ đã không chờ đợi: nhận ra rằng sự khác biệt của họ - đôi khi có tên là “vĩ đại” - không có cái ngang xứng tầm vóc trong thế giới này và (có lẽ) chẳng để làm gì. Kết quả của nhận thức này đôi khi là sự tự tử. Thuật ngữ khoa học gọi là “Phá sản sự sống”, tiếng Latin là Lifeahueyoscnhuqón (5).
*
Gin – cũng giống Vodka - được làm từ nước và rượu chưng cất nguyên chất, pha thêm vị. Người ta làm rượu bằng cách cho lên men ngũ cốc hoặc hoa quả (thường là nho); rồi sau đó chưng cất bằng quá trình đun sôi-bay hơi thông thường.
Marl là tên tắt của Marlboro - loại thuốc tiêu thụ số 1 thế giới. Thống kê ở Mỹ cho thấy
K không say mặc dù Gin anh uống khá nặng. K không thể say vì K còn mải nghĩ. K nghĩ đến nhiều thứ; những thứ không tồn tại ở xung quanh trong vòng bán kính 10 mét. Người ta chỉ say khi uống mà không nghĩ. Khi người ta nghĩ, người ta không say được.
K nghĩ về thời cuộc. Công việc của K ở toà soạn khiến K tiếp xúc với đủ loại tin tức thế giới hàng ngày. K có cảm giác như thế giới này đang phát điên. Cứ nhìn ảnh một cô ả cai tù tươi cười thòng dây xích chó vào cổ một tù nhân trần truồng rồi lôi đi quanh trại giam, thì còn có thể nghĩ gì hơn ngoài việc cho rằng cô kia đã phát điên một cách có điều kiện? (7)
Điên loạn có điều kiện. K nghĩ đến những thí nghiệm kinh điển của Paplov (8) về phản xạ có điều kiện; rồi đến những thí nghiệm sau này của Watson (9); không khỏi nhận ra rằng loài người đã được tập cho sự điên loạn và tê liệt khi nhìn thấy sự điên loạn.
Chó tiết nước bọt khi đèn sáng. (10)
Người lên cơn điên khi thấy người khác…
Qua hàng ngàn năm, loài người chẳng tự do thêm mấy về mặt tư tưởng mà chỉ được giải phóng thêm về cơ bắp. Đời sống này vẫn nguyên dạng…
*
Vô thường
*
Nếu được cung cấp đầy đủ thức ăn, nước uống, một con chuột bạch có thể sống trong một cái lồng thí nghiệm chật hẹp cho đến lúc chết một cách bình thường.(11)
Nếu được cung cấp đầy đủ thức ăn, nước uống, một người sẽ ngồi được ở nhà bao lâu mà vẫn thấy “bình thường”? (12)
*
Người bạn gái của K yên lặng từ đầu. K không đoán được ý nghĩ của nàng. Nhưng nàng có vẻ hài lòng - thế là được rồi. K thích nàng. Nàng xinh xắn và khéo léo. Nàng hồn nhiên thụ hưởng sự được-đi-chơi-cùng-K vào một tối thứ Bảy. K lén quay sang nhìn nàng. Nàng đang mơ màng một điều gì đó; ánh mắt vui vui tản mát ở phía xa. K vội quay đi. Tiếng nhạc từ đôi loa Bose - một bài hát tình yêu - làm cho K không lộ tẩy. Cứ như thể nó đang thay K tâm sự với nàng.
Không có âm thanh, con người biết làm gì với ý nghĩ của mình?
*
Không kể loài người, các con đực của các loại động vật có vú chỉ thực hiện các hoạt động “cưa”, “tán”, “hẹn hò”, “cặp”, “bồ bịch” “gây ấn tượng” vào một mùa nhất định trong năm. Hoạt động này thường chỉ hạn chế ở việc dùng âm thanh ghẹo cái, đánh nhau tranh cái, nhảy cái. Chấm hết. Không đi kèm trách nhiệm sau cưa/tán/hẹn hò/cặp/bồ bịch; cũng không có ý thức trách nhiệm trước cưa/tán/hẹn hò/cặp/bồ bịch. Một tiến trình tự nhiên hoàn hảo.
Phần lớn thời gian còn lại trong năm, động vật có vú bậc cao chỉ phân biệt giữa thời gian săn mồi và nghỉ ngơi. Chúng không phân biệt ngày thường và cuối tuần; không có Gin, không có
“Gì” là một khái niệm xa lạ với thế giới tự nhiên.
“Bằng” là một khái niệm xa lạ với thế giới tự nhiên
*
Sự tự ý thức về sự phù phiếm cuối cùng thường cũng không ngăn được bản thân sự phù phiếm.
Sự tự nhận thức về khả năng nhận thức rút cục (thường) cũng không ngăn được vô thức.
*
11 giờ đêm K đưa bạn gái về nhà. Cô gái không dám đi lâu hơn giờ giới nghiêm của Mẹ. Tối thứ Bảy như vậy là hoàn hảo.
Trước khi đi ngủ, K. kiểm tra email và đọc tin cuối ngày.
Internet kéo con người lại gần; đồng thời bóp méo không gian và thời gian truyền thống; bóp méo nhịp sống của con người. K cảm thấy giấc ngủ bây giờ nặng nề hơn vì khi ngủ, K bị đẩy ra ngoài dòng chảy thác loạn đang diễn ra bên ngoài. Nỗi sợ bị bỏ rơi thường trực cả trong giấc ngủ. Buổi sáng nào cũng thế, việc đầu tiên K làm là kiểm tra email và đọc tin tức để yên tâm rằng mình vẫn còn tồn tại. Và, quan trọng hơn, mình “đang kết nối”.
K lên giường. K từ chối những ý nghĩ đang chạy nhảy trong đầu. K từ chối những chuỗi so sánh đang trỗi lên một cách khó cưỡng lại.
*
Những tiếng nói của một con người có thể một đời không bày tỏ hết. Bóng dáng của chúng lấp loá ở đây đó; đôi khi xấu tồi tệ so với cái mà chúng định thay thế. Sự vật lộn của con người là đáng quý nhưng bản thân sự vật lộn cũng không thể là cứu cánh khi sản phẩm của sự vật lộn vẫn chỉ là những miếng vỡ phù phiếm của tư tưởng.
K nghĩ về thế giới rộng lớn mà chẳng có chốn dung thân.
K nghĩ thứ Bảy tuần tới, có lẽ K sẽ ngồi nhà xem chương trình Thế Giới Động Vật.
Nhưng K sẽ giải thích thế nào với thế giới đây? K mới 25 tuổi, đẹp trai, có học, và chưa vợ.
Cần quá nhiều dũng cảm và nhận thức để có thể sống một cuộc sống thực sự trong thế giới này.
Chú thích:
1 : Thống kê này do tác giả bịa ra.
2 : Thành Chương: hoạ sĩ Việt
3 : Kurt Cobain: thành viên đứng đầu ban nhạc Rock nổi tiếng Nivarna.
4 : Che Guevara: một trong những thủ lĩnh cách mạng ở
5 : Từ này do tác giả bịa ra bằng cách gõ vớ vẩn lên bàn phím.
6 : Các thống kê này có thật, lấy theo nguồn từ Viện Ma tuý của Mỹ.
7 : Lấy ý từ ảnh chụp các cai tù nữ người Mỹ đối xử với tù binh
8 : Paplov: nhà khoa học người Nga đã xây dựng khái niệm phản xạ có điều kiện và vô điều kiện dựa trên các thí nghiệm về sự tiết nước bọt của chó khi thấy đèn sáng.
9 : Watson: một nhà khoa học Mỹ, người nghiên cứu hành vi của con người như các phản xạ dựa trên các kích thích của môi trường.
10 : Câu này lấy ý từ thí nghiệm của Paplov.
11 : Các nhà khoa học đã làm thí nghiệm trên chuột bạch và thấy chúng có thể sống trong một cái lồng thí nghiệm nhỏ một cách “bình thường”, không có các biểu hiện điên loạn hoặc suy sụp thể chất.
12 : Theo như các thông tin mới nhất thì thời gian lâu nhất mà một người có thể giam mình trong một căn phòng ở dưới lòng đất, đầy đủ thức ăn, thậm chí có cả TV, nhưng không được tiếp xúc với bất kỳ ai là 40 ngày. Sau đó thì người kia không thể chịu đựng tiếp được.
Sunday, October 22, 2006
Mây rừng gió biển – Phùng Phương Quý
Em nghĩ đến vòng tay rắn chắc, bờ ngực vạm vỡ của anh trong lần gặp đầu tiên, làm em suýt ngất vì ấn tượng. Hai bên là núi cao thăm thẳm, đằng sau là vách đá cao vút, vững chắc.
Em dựa lưng vào đá, hai bàn tay nhỏ như tay trẻ lên mười vò nhàu mái tóc mềm của anh. Nụ hôn mát lem như nước đá, quá dài làm em ngộp thở. “Tham thế?”. Em hét to nhưng giọng bị chìm đi bởi tiếng thác nước ầm ầm.
“Em thấy sao?” “Thích lắm! Biết thế này em bỏ biển lên rừng với lão từ lâu rồi”. Cứ phải ghé sát vào tai nhau những lời tâm sự. Em lọt thỏm trong vòng tay anh, cả hai ôm chặt lấy nhau, mặc cho nước từ trên trời xối xả dội xuống. Hai tấm thân nóng dần lên, hầm hập như bị sốt.
Chủ nhật tuần trước, em gọi điện lên rừng. “Rừng thế nào rồi?” “Biển thế nào?” anh chất chưởng hỏi lại. “Biển vẫn sóng gió thế, nhưng mấy hôm nay bị cắt điện, nóng không chịu được”.
“Người bé như cái kẹo nóng gì mà nóng?” “Nóng ở bên trong ấy. Hiểu chưa? Lão tưởng nặng hơn em hai chục kilô mà ghê lắm à? Thường thôi!” Em bắt chước câu cửa miệng của một nhân vật trong chương trình hài.
Tiếng cười con gái biển phóng khoáng, ào ạt. Hồi đầu mùa hè anh trốn việc xuống biển tìm em. Đây là lần đầu hai đứa hò hẹn. Qua điện thoại thấy giọng em vỡ òa vì mừng, run run vì bất ngờ. “Lão nói thậy đấy chứ?” “Thật! Anh trốn đi với em đấy”.
“Cố lo tiền xe đò, còn xuống đây đã có em”. “Cô coi thường nhà báo quá. Chẳng lẽ không có quỹ đen?”. Cả hai nói vậy là tránh nhắc đến một người. Không phải vì sợ mà đều nể phục. Người đàn bà ấy quá hiền lành, chân thật. Đó là vợ anh.
Biển không xanh ngắt, phẳng lặng như hồi cuối năm ngoái. Những con sóng màu trắng đục hăm hở lao vào bờ, xô vào lưng nhau nhảy vọt lên. Em cũng ào đến như một con sóng, đánh đu trên cổ anh.
“Thế nào cô bé. Vẫn nhẹ như sợi bấc thế này à?” “Đúng thế! Đang chết khô, chết héo vì chờ đợi lão đấy!”. Em vẫn gọi anh là lão, có lần anh cự nự, em cười khanh khách. “Gọi lão cho có vẻ người nhà. Lão già! Ha ha ha…! Với lại hơn người ta hai chục tuổi, gọi lão còn oan ức gì?”.
Em kiễng hai bàn chân, cọ cái mũi hếch vào cằm anh. “Ngứa quá! Như là bàn chải giặt”. Vừa dắt tay anh lôi đi em vừa hỏi: “Thích ăn gì em chiêu đãi!” “Rau dưa thôi! Còn để đòi cái khác”. “Giời ơi! Lão đòi ăn rau là chết người rồi đấy.
Hai nghìn một bó rau muống bằng chét tay, đắt hơn cả mực tươi”. “Thế thì ăn cá, tôm gì cũng được. Sao lông mày lại cắt đi thế này?”. Em nhíu mắt nhìn anh, cặp lông mày ngắn không đen rậm như trước nữa. “Tại con Uyên đấy. Nó rủ đi xăm lông mày, đau quá nên em bỏ dở”.
“Lông mày để tự nhiên mới đẹp. Sao lại xăm?”. Nghe anh hỏi như quát, bàn tay trẻ con che vội cái trán dô bướng bỉnh “Nó bảo phải tỉa bớt, xăm cho dài một tí mới đẹp. Em muốn lão nhà báo mê mình hơn”. Anh tát yêu lên má em.
“Dở hơi! Cứ để tự nhiên thế, cấm son phấn tỉa tót gì cả. Lúc nào anh cũng thấy em đẹp!”. “Điêu!”. Em đỏ mặt. Biết mình không đẹp, nhưng nhiều người bảo nhìn lâu thấy em có duyên. Riêng anh, ở với em thời gian mới phát hiện đằng sau cái tính thẳng băng như “mực tàu kẻ chỉ” là tính hay thương người, biết chiều chuộng và khéo lo toan.
Em tự trách mình đã xấu còn hay kén, nên hai lăm, hai sáu tuổi đầu chưa có chồng. Kể ra cũng có mấy đám đến cặp kè, nhưng chỉ dăm bữa, nửa tháng là em bỏ của chạy lấy người. Số em gặp toàn những đám dở hơi hoặc tiểu nhân, không chịu nổi.
Em gặp anh như một định mệnh. Trong hội nghị tổng kết trao giải cho cuộc vận động viết về du lịch biển, anh “tên đàn ông ở rừng” lại đoạt giải nhất. Nghe đọc tên anh, em giật mình vì đã gặp khá nhiều lần trên các trang báo. Đọc những bài phóng sự hấp dẫn ấy, em vẫn khen con mẹ nhà báo nào mà sắc sảo thế. Hóa ra là anh, một đàn ông trung niên.
Khi anh bước lên nhận giải, em bị choáng vì bất ngờ gặp lại một khuôn mặt rất thân thương. Anh cao lớn, chắc đậm. Mái tóc lòa xòa trước trán, cái miệng rộng với nụ cười “chết người”, hai cánh mũi to, cặp mắt trũng sâu mơ ngủ.
Tất cả đều giống in mẹ em. Nếu mẹ là bố, em đã nghi ngờ ngày xưa ông có mối tình nào đó trên rừng. Em cuống lên đến không tự chủ nổi mình, vội giật phắt bó hoa trên tay người ngồi cạnh, chạy lên tặng anh, hấp tấp vướng chân vào dây micro, suýt ngã chúi về phía trước.
Cả hội trường cười ồ. Anh kịp đưa tay ra đỡ. “Bình tĩnh cô bé. Tặng hoa tôi? Cám ơn!”. Lúc tan cuộc em cố chen đi tìm gặp anh. “Xin lỗi anh, em cứ tưởng anh là con gái. Em biết anh từ lâu…
Qua các bài báo ấy mà!”. Câu nhận xét này anh đã nghe nhiều lần. Rất nhiều người đọc báo, tưởng anh là phụ nữ, đến khi gặp mới ngạc nhiên. Đàn ông gì mà tên như tên con gái? Anh chỉ cười “Cha mẹ đặt tên thế mà…”.
Em chẳng biết giải thích thế nào. Chỉ biết sau khi tặng hoa cho anh, em đinh ninh đã gặp được người đàn ông của đời mình và quyết chiếm bằng được. Tính em cực đoan và bảo thủ, muốn làm gì là làm bằng được, không ai ngăn cản nổi.
Trong nhà bố còn ngại đối đầu với em cơ mà. Các anh chị thì gọi em là “công nông đầu ngang”. Em hợp với mẹ hơn bởi mẹ biết an ủi, chiều chuộng mà tính em lại thích được chiều. Mẹ bị bệnh ung thư mất ba năm nay.
Lúc sắp đi, mẹ còn cố giơ bàn tay khô gầy vuốt mái tóc ngắn ngủ của em. “Thương… quá! Mãi… con chẳng… lấy chồng”. Mẹ mất, em như phát điên, đến không nhỏ nổi một giọt nước mắt. Nên nhìn thấy anh là lòng em nhói lên nỗi nhớ mẹ.
Ba tháng sau lần gặp ấy, em liên tục điện cho anh. Cả hai trò chuyện, tâm sự và quyết định yêu nhau trên máy điện thoại. Con gái miền biển “ăn sóng, nói gió”, lúc nào cũng ào ào, nên làm anh ngại. Lần ấy qua điện thoại giọng em chợt mềm như gió thu: “Anh! Đừng lẩn tránh nữa. Em yêu anh!”.
Đầu dây phía rừng lặng đi một lúc, làm em hốt hoảng, gào lên: “Anh còn nghe em nói không đấy?”. Tiếng anh luống cuống: “Còn… còn! Sao em liều thế? Em đã hiểu gì anh đâu…”.
“Hiểu rồi! Một vợ hai con. Vợ trước là công nhân dệt, không hợp nhau nên ly dị, vợ hai là giáo viên. Hồi còn ở lính anh hay lý sự với cấp trên nên bị kỷ luật hạ hai cấp liền. Đủ chưa?”.
Anh cáu: “Biết thế còn đâm mặt vào?”. “Này nhà báo ăn nói hơi mất lịch sự đấy. Em chấp nhận vì thấy chẳng tên đàn ông nào bằng anh. Tiếc rằng gặp anh muộn quá, không anh đã là của riêng em rồi!”. “Đừng liên thiên cô ạ. Lúc tôi lấy vợ, khéo cô còn chưa đẻ!”.
“Thì bây giờ em lớn rồi. Anh! Thế nào?”. Lúc làm nũng em hay kéo dài tiếng gọi anh, thật dễ mềm lòng. “Anh rất quý em, nhưng yêu thì tuổi tác chênh lệch quá”. “Mặc kệ! Không yêu em nhảy xuống biển chết luôn đây này”. “Được rồi, không phải liều thế. Đã yêu, khổ cố mà chịu”. Em reo lên như hát: Ô kê!
Bố em sắp về hưu, nghe đâu cụ còn định lấy vợ. Em chẳng có ý kiến gì, còn các anh chị thì làm loạn cả nhà lên. Bố buồn, em biết thế nên rất thương ông, nhưng tính em khắc bố, ngồi nói chuyện ba câu, sáu điều là hai bố con lại vùng vằng.
Em lo bố và anh khó tiếp xúc, hòa hợp. Dễ ai chấp nhận cho con gái mình yêu một người đàn ông đã có vợ và lớn gấp đôi tuổi. Nhưng em mừng vì hai người đàn ông của mình thân thiện với nhau đến không ngờ.
Bố nói với anh: “Con bé này tính ngang bướng, nhưng đã yêu quý ai thì tin tưởng người ấy lắm. Anh cố giúp em trong mọi việc sao cho thuận tình, hợp lý”.
Anh là người từng trải, nghe thế là biết bố dặn dò bên trong rất nhiều. Em rủ anh ra thăm mẹ. Hàng dương vi vút gió, cát trắng rắc lấp lánh trên mộ mẹ như dát bạc. Chiều nhuộm vàng rực chân trời biển, phản quang lên bó hoa cúc vàng anh đặt lên nấm mộ nhỏ.
Khói hương bay quẩn lên làm cay khóe mắt. Anh nghĩ gì? Chắc chỉ vong linh mẹ hiểu. Trong căn nhà nhỏ của em trên bàn chỉ có chiếc máy vi tính và điện thoại, phía trên treo ảnh nhỏ lồng khung gỗ thông.
Mẹ để lại nhiều di ảnh nhưng em chỉ chọn tấm ảnh này. mẹ đứng trước biển, vai khoác túi nhỏ, mắt đăm đăm nhìn về phía bờ. Lần xem ảnh đầu tiên, anh đã có cảm giác đôi mắt trong ảnh đầy yêu thương, lưu luyến của một người sắp từ giã cõi đời để bước xuống, đi sâu vào lòng biển.
Em xin bố căn nhà nhỏ này vì thích tự lập không muốn ở chung với các anh chị. Em là kẻ lập dị phải không? Em muốn được tự do. Anh đã sống trong căn nhà ấy ba ngày, hai đêm và được em chăm sóc như ông hoàng.
Mỗi ngày một lần gội đầu, mỗi lần cả nửa giờ, hai bàn tay trẻ con cào gãi mãi sắp bật máu da đầu anh. Ba ngày hai lần sửa móng tay, cắt móng chân. Ba ngày ba lần giặt quần áo, là ủi, kể cả quần áo lót. Hết việc em đè ngửa anh ra nhổ râu.
Ngày thứ ba em bỗng ngồi thừ, rồi bật khóc. Anh sạch sẽ nhẵn nhụi từ đầu đến chân em chẳng biết làm gì để chăm sóc anh nữa. Anh hiền lành “Thì ôm anh mà ngủ” em lăn vào anh, nhạt nhòa nước mắt “Anh! Yêu em đi”.
Lúc đưa anh chiếc ba lô, em dặn đi dặn lại. “Về nhớ giữ gìn sức khỏe. Không được tệ bạc với vợ con”. Có lần anh đã nói với em rằng anh rất yêu vợ con. Vợ anh là người đàn bà tuyệt vời thượng đế đã ban tặng cho anh. Anh yêu em nhưng không thể bỏ gia đình. Em đỏ hoe mắt.
“Thế mới là người đàn ông chân chính anh ạ. Em càng yêu anh hơn. Anh còn hơn khối thằng đàn ông, cứ gặp gái là nhem nhẻm chê bai vợ. Nghề du lịch của em tiếp xúc với bao nhiêu hạng người, loại người, nên em quý trọng tính thật thà, hơi quê mùa của anh”.
Không phải tại sự cố mất điện một tuần mà em đòi lên rừng. Biển vẫn lồng lộng gió, nhưng lòng em thì khô khát vì nhớ. Nên khi anh nói đùa: “Mất điện lên rừng mà ở”. Em vồ ngay lấy. “Thứ 6 em lên!”. Máy phía biển cúp luôn làm anh không kịp dặn dò, hỏi han.
Em không kìm lòng được, ôm choàng lấy anh ở ngay bến xe, phì cười vì một bà già ca cẩm. “Hai người này lãng mạn quá”. Mấy tháng không gặp, thấy anh đen hơn, râu tóc lởm chởm. “Sao lão ăn mặc nhếch nhác thế này?”. Em nhăn nhó.
Anh cười trừ. Từ đầu tháng tới giờ suốt ngày lông nhông xe máy ngoài trời, chạy bài cho kịp ngày Nhà báo Việt
“Cánh nhà báo nữ tuần nào chả ăn chực cơm nhà anh”. Em ngỡ ngàng trước khung cảnh rừng núi quê anh. Rừng vây xung quanh xanh thẫm bàng bạc. Em như chim chích lạc giữa đại ngàn, lạc giữa cảnh đầm ấm gia đình anh. Những đứa con anh đứa nào cũng ngoan, cũng xinh, làm em ao ước.
Đúng như anh đã kể, vợ anh hiền và thông minh. Anh giới thiệu: “Cô Huệ mới ở báo N về công tác”. ánh mắt người đàn bà thật bao dung: “Tôi cũng đoán thế. Các cô nhà báo tỉnh tôi đều biết mặt”.
Bữa cơm nhà anh lúc đầu thì vui, sau em cảm thấy bức bối, ngẹn đắng vì mình không phải là người được chăm sóc anh. Ôi! Lòng dạ đàn bà, ghen tuông là vốn dĩ. Em kẻ đến sau mà còn ghen ngược. Cảm giác ấy làm máu dồn lên mặt, em muốn vùng dậy bỏ đi.
Chiều ấy, mãi khi đến khu thác Bạc, ở với anh trong nhà nghỉ xuyềnh xoàng, lòng em mới nhẹ đi phần nào. Em lại cuốn vào anh, ngấu nghiến như trả thù. Cảm giác ở rừng như được che chở, bao bọc, còn ở biển, đêm đêm tiếng sóng rì rầm, thúc giục.
Biển lúc nào cũng lộng gió mằn mặn. Rừng phảng phất mây phủ và ngan ngát hương cây lá. Nửa đêm em choàng dậy bởi tiếng chim lạc bầy. “Anh! Mình ở rừng hay ở biển?”.
Em dán mắt vào khuôn mặt mệt mỏi của anh qua ánh đèn ngủ nhợt nhạt. “Thế em thích ở đâu?”. “Em thích ở rừng!”. “Còn anh lại thích biển”. Em thở dài: “Khỉ ạ! Thế thì mùa hè lão xuống biển với em. Mùa đông em lên rừng với lão. Đêm rừng có bếp củi gỗ cháy rừng rực, thích lắm”.
“Em có buồn không?”. “Chẳng việc gì phải buồn! Có anh là em hạnh phúc. Trời cho đến đâu em nhận đến đấy. Có thể lúc nào đấy, em sẽ lấy chồng, lấy ai cũng được, cho xong trách nhiệm với gia đình”.
Anh đau nhói trong lòng. “Anh thương em lắm. Hay là chúng mình…”. “Không! Thế là đủ rồi anh ạ! Em muốn có một đứa con với anh, nhưng… thôi! Trời ơi! Cái lão này! Sao em lại yêu anh cơ chứ?”.
Mấy ngày cuối tháng, anh vươn vai thở phào. Tờ giấy ghi chi chít những đề mục đã bị gạch bỏ hết. Một tuần làm việc hiệu quả. Nỗi nhớ biển bất thần ập đến như cơn sóng thần. Anh quyết định vượt hơn ba trăm cây số xuống biển.
Náo nức, bồn chồn, mới đi được hơn trăm cây số mà gió đã mang vị mặn của biển, thoang thoảng lùa vào xe. Hôm nào trên bãi biển môi em cũng có vị mặn chát, sau thì mặn ngọt giống vị kẹo bimbim. Vị mặn ngọt ấy thấm lâu, đến khi em nhắm mắt, môi dưới trễ xuống như sắp khóc.
Đó là lúc sóng lòng em cuồn cuộn đòi yêu. Lần này sẽ là sự bất ngờ. Anh tưởng tượng khi anh gõ cửa, em hiện ra với bộ mặt hoảng hốt, hay ngơ ngác? Từ bến xe đến nhà em những 8 cây số, đành phải đi xe ôm thôi. Không nén được sự sốt ruột, anh bấm máy.
Có giọng đàn ông trả lời ở đầu dây: “Xin lỗi! Có phải số máy nhà cô Huệ, công ty du lịch?”. “Đúng rồi! Anh là ai?”. Anh vội tắt máy, mắt tối sầm. Tạt vào một quán nước, anh ngửa cổ tu một hơi chai bia lạnh vỏ màu xanh, không kịp nhìn xem là hãng bia nào.
Bia lạnh làm anh trấn tĩnh lại. Nếu đó là bố em? Hay anh trai? Thế thì vào đó không tiện chút nào. Gọi vào số di động, tiếng em như hát: “Lão gia à? Có khỏe không? Nhớ biển à! Thì xuống đây, em đang bận không lên rừng được. Sao? Xuống rồi à?
Anh đang ở đâu? Giời ạ! Sao không báo trước. Em đang dẫn khách ra đảo mai mới về được. Anh về nhà trước đi, chờ em”. Anh dè dặt: “Có ai đó đang ở trong nhà”. “à! Quên mất. Anh bạn em mới ở Thanh Hóa ra. Hai anh em làm quen với nhau trước đi nhé! Anh ấy cũng hay lắm”.
Anh tắt máy, quay ra hỏi một người xe ôm “Chiều nay có xe ngược không?”. “Có sếp ạ! 3 giờ xe chạy, sếp có ra bến em chở”. Nhìn đồng hồ còn nửa giờ nữa, anh ngồi lên yên xe, không hỏi giá.
Hôm sau, em gọi điện lên rừng. Giọng gay gắt “Tại sao anh không chờ em?”. “Điều đó cô còn phải hỏi”. Em kêu lên. “Đàn ông các người ích kỷ quá. Đấy là anh bạn thân hồi đại học mới lên ở nhờ nửa tháng nay, gia đình có chuyện chẳng hợp nhau, anh ấy ra tìm việc làm. Anh ghen à?”.
Lại một câu hỏi xóc óc. Anh càng giận sôi lên khi em tỉnh queo rằng nửa tháng nay anh bạn ăn nghỉ tại nhà cùng em. Hai người bạn thân khác giới lại ở chung dưới một mái nhà. Không nói thì ai cũng có thể nghĩ ra đủ thứ chuyện. “Anh đừng nghĩ linh tinh, bọn em chỉ là bạn.
Ngày trước cũng định yêu nhưng không hợp. Bây giờ người ta hoạn nạn em phải giúp chứ?”. Thật là… đến nói dối cũng không biết nữa, cứ tông tốc thế “Giúp đỡ gì? Em có là kẻ bệnh hoạn không đấy?”. Máy phía biển dập mạnh, như lời nguyền rủa đập vào màng nhĩ.
Chuyện không đâu vào đâu làm cả hai mất ăn mất ngủ. Anh cảm thấy mình bị xỏ mũi, những bức thư qua điện thoại di động gửi cho em toàn những lời ngoa ngoắt, thậm tệ như một mụ đàn bà lắm lời, lăng loàn. Em sinh ra bẳn gắt, nặng tay, nặng chân làm anh bạn ở nhờ hốt hoảng, không dám nói to.
Một tháng tự hành hạ và tra tấn tinh thần lẫn nhau, anh lăn ra ốm. Thôi. Cắt đứt. Ai bảo ham gái trẻ, nó cho leo cây nhục chưa? Em đột ngột xuất hiện, một túi quà và thuốc bổ. Em biết anh ốm qua một người bạn.
Bàn tay nhỏ bé mát rượi xoa nhẹ trên trán anh đang nóng hầm hập “Anh! Đừng giận em nữa. Em biết mình sai rồi”. Anh nắm bàn tay trẻ con khóe mắt rớm ướt. Một tuần sau anh khỏi ốm. Cú điện thoại sau hơn một tháng giận dỗi.
“Dạ”, “Anh bạn của em có việc làm chưa?” “Cũng sắp rồi anh ạ. Em chạy đôn, chạy đáo mãi mới tìm được công việc thích hợp cho anh ấy”. “Thế hai người vẫn ở chung à?” “Vâng!”. Anh phũ phàng dập máy. Thôi không cố đấm ăn xôi nữa. Cô ấy có quyền như thế. Mình đi lạc vào thế giới của cô ấy bấy nhiêu đủ rồi.
Lại mất mấy ngày buồn bực, thơ thẩn. Vợ anh ý tứ “Khéo lại nhớ cô em gái dưới biển rồi. Không phải nhà báo hả, chẳng thấy nói chuyện bài vở như các cô nhà báo trên này, chỉ chăm chăm nhìn anh… Nhớ thì đi thăm!”. Anh phát cáu, ném vèo điếu thuốc ra sân.
Nửa đêm điện thoại rung bần bật, màn hình hiện lên tên Huệ. Anh tắt máy. Nửa phút sau điện thoại lại rung. Lại tắt. Chiếc máy còn vật vã rung lên mấy lần nữa. Cuối cùng là hai tiếng tít tít mệt mỏi của tin nhắn. Anh cũng không chịu đựng nổi nữa, mở máy đọc tin.
Từng dòng chữ điện tử chạy ròng như nước mắt em. “Bao nhiêu thời gian bên nhau anh không hiểu em sao? Chưa ai dám sỉ nhục, hành hạ em như thế. Em tha thứ vì vẫn yêu anh, nhưng em biết mình không giữ được anh. Vĩnh biệt anh yêu. Nếu nhớ biển anh cứ về nhé, dù không có em”.
Sunday, October 15, 2006
27 bước chân là lên thiên đường - Y Ban
Em đã run lên khi nghe cú điện thoại của anh. Em nằm úp mặt xuống gối và nghe tiếng tim đập thùm thụp.
Có một tiếng nói từ đâu đó vọng đến. Hãy tắt máy điện thoại đi. Khi tắt máy điện thoại thì sự liên lạc giữa anh và em sẽ không còn nữa. Vậy mà em lại với nó để sát vào người em hơn. Trong khoảng khắc điện thoại chưa đổ chuông, tim em đập rung lên và ngực em co tròn lại, tức ở hai bầu vú. Đầu em toang tuyếch. Em muốn đến với anh và em cũng muốn mình vượt qua sự cám dỗ ngọt ngào này. Chuông điện thoại đổ gắt gao:
- Em đã sắp đi chưa?
- Chưa.
- Sao lại không đi?
- Em sợ?
- Em sợ gì chứ?
- Em chỉ muốn ngồi bên anh trong một quán cà phê nhỏ.
- Ừ thì cứ đến đây đi, mình sẽ đi uống cà phê. Đi đi em. Anh đang chờ em đấy.
Em bật dậy ra khỏi giường và trang điểm cẩn thận. Em kẻ viền mắt thẫm hơn và thoa thêm phấn hồng lên má. Tim em vẫn đập gấp gáp.
Em dừng taxi ở phía bên kia đường và mua một thỏi singum. Em chợt nhớ ra chưa kịp đáng răng. Em có thói quen chỉ đánh răng vào buổi sáng và chiều nay là một ngoại lệ. Vì thế mà em quên.
Anh ra cửa đón em. Anh bảo:
- Em mặc đồ hiện đại đẹp hơn.
Em mặc quần bò và chiếc áo thun đen. Em hiểu anh đã so sánh với những lần anh đã gặp em khi thì em mặc áo dài khi thì mặc lụa.
Em theo anh vào khách sạn với những bước đi run rẩy. Chiếc sắc em cầm trong tay cũng rung lên. Anh bảo em ngồi xuống nghế. Anh cũng ngồi xuống bên cạnh em. Anh nhìn vào mắt em và nắm lấy tay em. Tay em đang rất lạnh. Tay anh ấm và khô. Em cảm nhận được sự ấm áp từ tay anh truyền sang. Anh cười. Em ấp úng và tránh cái nhìn của anh:
- Mình đi một quán cà phê nào đi anh.
- Ừ ở đây cũng có cà phê. Nhưng có lẽ mình vào một phòng nào đó để nói chuyện và uống cà phê.
Người em đông cứng lại. Em biết điều gì sẽ chờ em trong căn phòng đó.
Anh ra quầy lễ tân lấy chìa khoá.
- Đi em.
Em theo anh như một chiếc bóng vô hồn.
Trong phòng có hai chiếc nghế. Anh ngồi xuống một chiếc và em ngồi xuống chiếc đối diện. Anh lại nhìn vào mắt em.
- Em sợ gì thế? Nói gì đi em. Em sợ gì nào?
Em không nhìn vào mắt anh mà quay cái nhìn ra cửa. Dưới tay nắm cánh cửa có một tờ giấy ghi dòng chữ: quý khách nhớ chốt cửa. Cửa anh chưa đóng chặt vẫn mở he hé. Em cảm thấy yên tâm hơn.
- Em sợ ngày mai.
- Sao lại sợ ngày mai?
- Ngày mai em phải đối diện với những sự thật. Em sẽ nhìn mọi thứ đúng với tên gọi của nó. Và điều đó làm em khốn khổ.
- Hàng ngày thiên hạ đang sống với nhau một cách giả dối. Mình không sống được thật lòng với nhau hay sao? Em cũng thích anh chứ?
Em gật đầu.
- Anh cũng rất thích em mà.
Anh áp hai tay lên tay em. Tay anh vẫn rất ấm. Tay em đã bớt lạnh.
- Nào đã hết sợ chưa em?
Em ngước nhìn anh cái nhìn bối rối. Anh đứng lên kéo em ấp vào người anh. Cái hôn đầu tiên anh đặt lên má em. Em run rẩy như không thể đứng vững. Em tựa vào người anh. Anh ghì chặt em vào người anh.
Trước khi tan biến em còn cảm nhận được môi anh cũng rất ấm trên ngực em.
Em đã tan biến vào anh rồi. Người em cong cứng. Anh đã làm dịu em lại bằng những cái hôn. Nhưng ngay cả cái hôn cũng không làm dịu em được. Em mút chặt lưỡi anh và một biển nước ào ạt như muốn nhấn chìm em.
Thực ra em đã muốn làm điều này với anh từ lâu rồi. Ngay sau cái lần anh nhìn rất lâu vào em trong cái đám đông người ấy và nói em đẹp. Nhưng em lại muốn cả tình yêu nữa.
Sự cảm nhận của em đã truyền sang anh. Anh nói trong hơi thở gấp gáp:
- Em thế này làm sao anh quên em được.
Nước mắt em tràn trề vì hạnh phúc.
Em nằm duỗi người, hai tay để lên đầu. Em thả lõng người thoải mái. Anh lại hôn em. Môi anh vẫn nồng ấm. Anh đã kết thúc và rất thoả mãn. Một tay anh để lên ngực em xoa nhẹ. Em muốn khóc nức nở. Em đã cố gắng để không khóc. Em bắt ý nghĩ quay về một điều gì đó. Em chợt nhớ ra cửa anh vẫn để he hé. Và em bỗng sợ. Em nhổm người dậy để nhìn. Cửa đã được đóng chặt và cài kín từ bên trong. Em cố nghĩ xem anh đã cài kín cửa từ khi nào? Em đã không nhớ.
Anh vào nhà tắm. Tiếng nước xối ào ào. Em buồn ngủ. Muốn ngủ một giấc thật ngon. Nhưng em lại nhớ câu nói của anh:
- Em thế này anh làm sao mà quên em được.
Em đã cưỡng lại cơn buồn ngủ, cố thức để tận hưởng cảm giác.
Em nghĩ về anh. Anh là người đàn ông đang trên bệ phóng của danh vọng. Hằng đêm trong chương trình thời sự luôn thấy hình ảnh của anh. Nhưng tất cả những thứ đó không quan trọng với em. Cái dẫn đến giây phút em đang tận hưởng là vì em yêu và ngưỡng mộ anh. Em đã rất ngưỡng mộ anh và khao khát một tình yêu.
Em, một người đàn bà bình thường nhưng thông minh. Cái thông minh nhất của em là em nhận chân được mình là ai? Chỗ đứng của em ở chỗ nào trên trái đất này? Em cũng rất nhạy cảm. Em cảm nhận được ánh mắt đang chĩa về em nặng nhẹ thế nào?
Em biết trong một người đàn ông dẫu có quyền lực và địa vị thế nào thì vẫn có một phần của con người bình thường. Em đã yêu cái phần người bình thường đó trong anh.
Em đã không nhầm. Cái giây phút như tan biến trong nhau ấy. Em đã bừng tỉnh để nhận ra sự nức nở của anh trên ngực em. Trong cơn vọt trào của cảm xúc anh đã rên rỉ bằng tiếng của chú mèo chứ không phải tiếng gầm của sư tử. Em tự hào vì đã làm cho anh sung sướng.
Anh ra khỏi nhà tắm, quấn chặt mình trong chiếc khăn bông trắng. Nhìn thấy em vẫn nằm ngạo nghễ trên giường anh lấy chiếc chăn mỏng phủ lên người em. Em muốn đùa với anh. Em hất tung chăn và duỗi dài chân tay. Anh lại lấy chăn phủ lên người em. Em lại hất tung chăn ra. Lần thứ 3 em đã nhìn thấy ánh mắt bực bội của anh. Em bật dậy vào nhà tắm. Em soi mình vào gương. Da thịt em sáng loáng. Môi em đỏ mọng và hơi trễ xuống. Mắt em sáng long lanh.
Em ra khỏi nhà tắm và quấn mình trong chiếc khăn bông trắng. Anh đã mặc quần áo chỉnh tề. Em nhìn vào mắt anh, không còn ánh mắt bực bội nữa. Cái nhìn của anh đằm thắm và bao dung. Anh đến phía sau em cầm chiếc khăn lau vai cho em và nói:
- Vai em còn đọng nhiều nước quá.
Người em lại mềm ra để đón nhận một chiếc hôn vào vai. Và em còn xoay người để đón một cái hôn nữa vào môi. Nhưng anh chỉ hôn vào má em.
Đã xong. Quần áo em đã gọn gàng. Đầu tóc cũng gọn gàng. Môi em không trễ tràng nữa. Em ngồi như một tội đồ trên ghế. Anh cũng không nhìn em. Thời gian như đông cứng lại. Em sợ những khoảng khắc như thế này. Em bảo anh:
- Mình về đi.
- Ừ.
Em đứng lên và anh vẫn ngồi
- Anh không còn nhớ mấy câu thơ này là của ai nữa? Lemontov hay Puskin. Nhưng anh rất thích nó. Tạm biệt nhé nếu là lần cuối...
Người em như có hào quang toả ra. Em líu lo hát những bài hát từ trái tim. Mắt em cười và má em ửng đỏ. Em đã không kiểm soát được các hành vi của mình. Em đã hăm hở bước 26 bước gần đến thiên đường.
24 giờ sau. Đúng cái khoảnh khắc ấy, tim em lại đập loạn lên. Em chờ điện thoại của anh. Em chờ đúng cái khoảnh khác ấy. Cái khoảng khắc vào xế chiều, khi công việc đã vãn. Em đếm từng phút 5, 10, 15... 45. Đã sắp hết giờ làm việc. Tim em muốn nổ tung ra. Em không thể chờ được nữa. Em run rẩy bấm số điện thoại của anh.
- Alô, tôi nghe đây.
Em nghi ngại không biết có phải giọng nói của anh không?
- Cho tôi hỏi thăm, đây có phải là...
- Vâng tôi đây.
- ... là em, anh quên em rồi phải không?
- Em đấy à. Anh làm sao mà quên em được.
Đúng là giọng nói của anh hay nói với em rồi. Nhưng là giọng của công việc chứ không phải là giọng của nồng nàn.
- Em khoẻ không? Anh cũng đang định gọi cho em đây.
- Vâng.
Em không biết nói gì thêm nữa.
- Tý nữa anh còn có một cuộc hẹn. Chúc em trẻ, khoẻ, thành đạt và hạnh phúc.
- Và giữ vững lập trường, tư tưởng nữa phải không anh.
- Đúng thế. Vào một thời gian thích hợp nào đó chúng mình sẽ gặp nhau nữa nhé. À này em, khi tình cờ gặp nhau ở đám đông chúng mình nên tế nhị nhé.
- Vâng, em hiểu rồi.
Chân tay em run lẩy bẩy như mới ốm dậy.
Nỗi buồn làm em đổ sụp xuống. khi em đến chỗ hẹn cùng anh, em cũng đã nghĩ đến điều này như là một sự rủi ro. Nhưng em đã gạt nó đi bằng niềm tin và hy vọng.
Trong nỗi buồn em vẫn còn hy vọng. 48 giờ, 72 giờ... Em vẫn chờ và hy vọng và sợ hãi. Nỗi sợ hãi bị tổn thương lần nữa đã làm em không thể nhấc điện thoại để gọi cho anh.
Những ý nghĩ khốn khổ đã bủa vây em và nhấn chìm em xuống. Em là người đàn bà như thế nào đây, trong suy nghĩ của anh? Em hám danh vọng và hám tiền tài ư? Không, em đã có một cuộc sống đầy đủ về vật chất và danh vọng cần có của một người đàn bà bình thường. Em còn có cả lòng tự trọng. Bây giờ thì em biết chắc anh đã rất hiểu điều này khi chọn em phải không anh? Còn trong suy nghĩ của em, em là một người đàn bà dễ dãi hư hỏng ư? Không, em đã mê đắm anh để từ bỏ một người đàn ông đã yêu em thực lòng.
Em sống không luỵ người khác. Thiên đường và địa ngục của em cũng không giống của người khác. Thiên đường cách cuộc sống của em 27 bước chân. Em đã bước được 26 bước rồi. Chỉ cần một bước chân nữa thôi em sẽ được lên thiên đường. Sau cái khoảnh khắc tan biến vào anh, bước chân cuối cùng ấy em tưởng tượng ra đó chính là lời anh thổ lộ rằng anh yêu em. Sau 48 giờ, 72 giờ... thì chỉ cần những cú điện thoại hỏi thăm em dịu dàng.
Kỳ lạ thay cái thiên đường. Adam và Eva vì yêu nhau mà phải đầy xuống hạ giới. Còn em chỉ vì thiếu tình yêu em không được lên thiên đường. Còn anh, anh đang ở đâu?Anh có ở thiên đường của anh không? Mỗi buổi tối em vẫn thích xem chương trình thời sự. Em vẫn không thể dời mắt khỏi anh.
Em nhớ anh nói với em rằng, một thời gian thích hợp nào đó mình sẽ gặp nhau. Và em cũng nhớ câu thơ cuối anh đọc cho em, anh không phải là anh bây giờ. Em biết. Và em cũng không phải là em bây giờ. Trong khi những ý nghĩ quay cuồng làm khổ em, em đã tìm cho mình một lối thoát. Em đã lấy câu chuyện của một cô gái bán hoa để làm bài học răn mình. Câu chuyện rằng, một đêm cô đi bán hoa bị khách chơi trả cho một tờ bạc giả. Thay vì sự rên rỉ cô đã tự an ủi mình: Mình bị hiếp rồi.
Thực chất, thiếu một bước chân em đã bị sa xuống địa ngục rồi. Dưới địa ngục con người vô cảm, không còn cảm giác buồn đau và sung sướng nữa.
Saturday, October 14, 2006
Nhân tình - Y Ban
Anh ôm chặt nàng dịu dàng:
- Khóc đi em. Cứ khóc to lên. Bây giờ anh sẽ luôn ở bên cạnh em.
Sau đó anh hôn nàng. Chính vì những cái hôn này mà nàng nổi loạn.
Nàng cảm thấy thật yên lòng. Thời gian như ngưng đọng trong vòng tay ôm. Nhưng thực ra nó trôi rất nhanh. Anh nói, đã đến lúc anh phải về vì chẳng có cuộc họp nào kéo dài đến 12 giờ đêm. Nàng trở dậy tiễn anh. Quá mệt mỏi nàng ngủ thiếp đi.
Trưa hôm sau anh gọi điện đón nàng đi ăn. Anh bảo về nhà nàng nghỉ một chút. Bây giờ sẵn có nhà nàng, anh và nàng không còn phải đi lang thang nữa. Anh lại ôm nàng vào lòng vỗ về an ủi và hôn nàng.
Nàng yên lòng với cuộc ra đi cùng với một triết lý để trấn an mình: Cái gì cũng có giá của nó. Tôi không muốn sống trong cuộc sống gia đình tù túng thì tôi sống một mình với con. Nhưng tôi sợ sự cô đơn thì tôi phải có bạn tình. Tôi yêu một người đàn ông đã có vợ. Tôi chấp nhận sự sẻ chia đó.
Quả là cuộc sống mới thật dễ chịu. Bây giờ nàng có thể thoải mái đi sớm về muộn mà không sợ ai cằn nhằn. Có hai mẹ con, lúc hứng thì nàng nấu ăn, lúc buồn bực thì ăn cơm bụi, lúc nào buồn nữa thì gửi con về bà ngoại đi lang thang. Nàng với anh đã có một giao ước: Dẫu có rất cần nàng cũng không gọi điện thoại về nhà anh. Vả lại, nàng đã có anh từ thứ hai đến thứ sáu, còn hai ngày cuối tuần phải trả lại anh cho gia đình anh chứ. Bây giờ nàng có nhà riêng nên anh thường đến với nàng buổi trưa. Giờ nghỉ trưa từ 12 giờ đến 1 giờ 30 phút chiều. Anh và nàng ăn cắp thêm 30 phút. Thế là từ 11 giờ 30 đến 1 giờ 30, thời gian vừa đủ cho một cuộc âu yếm nhau, không quá khứ, không tương lai, không cả hiện tại.
Thời tiết chuyển mùa, cái nắng gắt gao chuyển sang trong veo. Cái thứ thời tiết gợi nhớ, làm cho lòng người dễ sầu, dễ cảm. Từ chiều thứ sáu nàng gửi con về bà ngoại. Nàng đi chơi lang thang cả tối thứ sáu, ngày thứ bảy nàng điện thoại cho mấy cô bạn gái, đứa nào cũng kêu bận. Nàng xem ti vi chán lại đọc sách. Một ngày sao mà dài thế. Buổi tối nàng phải dùng đến thuốc an thần. Thuốc làm nàng trôi vào giấc ngủ mê mệt. Nàng tỉnh giấc trong sự thổn thức của trái tim. Phải mất một phút nàng mới trấn tĩnh được. Thì ra là tiếng khóc ai oán sầu thảm từ phía sau nhà vọng lại. Nàng nhìn đồng hồ đã 2 giờ sáng. Phải rồi, giờ này là giờ các cô lục tục trở về nhà. Mọi bận các cô về cũng có ồn ào nhưng không khóc lóc như hôm nay. Chắc có cô ả nào bị đánh hoặc bị cướp mất tiền đây. Nàng nằm im để xem phán đoán của mình có đúng không?
Tiếng một cô hét lên giận dữ: Con Hồng vả vào miệng nó kia. Con Thơm lấy cái giẻ nút miệng nó lại.
Tiếng khóc ai oán nức lên kèm theo những tiếng hờ: Thành ơi, em phụ anh rồi. Em đã nói dối anh là ra đây có việc làm tử tế. Ai ngờ em chỉ là một con điếm rẻ tiền. Em chỉ là một con điếm rẻ tiền anh ơi. Bố mẹ ơi tha tội cho con. Ai ngờ con bố mẹ lại thành điếm thế này.
Lại một tiếng thét: Tao đã bảo chúng mày bịt miệng nó lại kia mà. Con Thoa mày vả vào miệng nó.
Ôi thì ra cô nàng say rượu.
Nàng xoay ý nghĩ về anh, nhớ lại những lời nói cử chỉ âu yếm của anh với nàng để ru mình vào giấc ngủ.
Ngày chủ nhật nàng thức giấc từ 7 giờ sáng định bụng sẽ đi đón con bé cho đi chơi công viên nhưng trong lòng không ổn và đầu nhức như búa bổ. Đến trưa thì nàng ốm thật sự. Cặp nhiệt độ thân nhiệt nàng lên đến 39 độ 5. Nàng rất ít ốm nên nàng thực sự hoảng hốt. Nàng muốn có một người bên cạnh nàng lúc này. Người đầu tiên nàng nghĩ đến là anh. Hiện tại nàng đang rất cần anh nên nàng không còn nhớ đến sự giao ước bất thành văn bản kia.
Nàng nhấc máy bấm số nhà anh. Thật may đầu dây bên kia lại đúng là anh. Nàng nói vắn tắt tình trạng của nàng. Giọng anh lạnh tanh:
- Chuyện công việc thì mai cô gọi đến cơ quan nhé, ta bàn sau.
Rồi anh bỏ máy.
Tim nàng như ngừng đập. Chân tay nàng bủn rủn. Nàng nằm vật ra giường thở hổn hển. Nước mắt tứa ra chan chứa. Nàng khóc nức lên. Một chập. Cảm thấy đã vơi nhẹ nàng mới chợt nghĩ ra: Có lẽ, lúc ấy vợ anh đang đứng gần đấy.
Nàng lẩy bẩy đứng dậy tìm thuốc hạ sốt.
Trưa thứ hai anh mang đến cho nàng một bó hoa rất đẹp kèm thêm một túi hoa quả khổng lồ. Anh ghì chặt lấy nàng nhấm nháp hết những giọt nước mắt vương trên má nàng. Tiếng anh rót vào tai nàng:
- Đừng khóc em, có anh bên cạnh em đây rồi mà.
Vũ trụ của nàng lại yên ổn trong vòng tay anh. Đúng 1 giờ 30 phút khi thân nhiệt nàng vẫn còn 39 độ C anh cũng rời bỏ nàng để đi làm. Thứ hai quả là nhiều việc.
Ba ngày sau thì nàng khỏi ốm. Cũng vì những ngày ốm đó mà đêm đêm nàng đã chứng kiến cảnh khóc cười của những cô gái bán hoa. Nàng lại có biệt tài phân biệt rất rõ giọng khóc cười của từng cô, ở đằng sau nhà nàng là nhà trọ của năm cô. Cái cô có giọng giận dữ thét cô Hồng, cô Thoa, cô Thơm vả vào miệng cô Xoan khóc hờ anh Thành hôm nào có tên là Lan, có lẽ là đàn chị nhất trong bọn. Một tối cô trở về hét to từ ngõ: Chúng mày có tắt hết đèn đóm đi không. Giọng cô Hồng vọng ra: Sao thế hả chị?
- Tao đang trần như nhộng đây.
Rồi tiếng cô kể lể:
- Tiên sư nó chứ. Nó bảo nó thuê nhà rồi. Nào ngờ nó dẫn mình ra bãi sông. Nó sợ bệnh nó đi những 3 cái o ke. Nó đã chơi quỵt nó lại còn vơ hết cả áo quần của mình nữa chứ.
- Chị ơi máu kìa.
- Tức chết đi đây, tiếc gì chút máu.
- Chị ơi... Tiếng cô Hồng khóc thút thít.
- Khóc cái gì. Bụng làm thì dạ chịu.
- Chị khóc đi một tí cho nó hả. Khóc đi chị, không thì điên mất đấy.
Giờ thì nàng biết họ khóc, họ cười để cho nó hả.
Nàng có mang, đấy là hệ quả tất yếu của một sự sơ sểnh. Khi nàng báo tin cho anh, mặt anh đầy vẻ đau đớn:
- Khổ thân em tôi.
Nàng tin anh đã rất thành thật.
Cô y tá dìu nàng ra chiếc giường trống: Chị nằm nghỉ một lát cho nó ổn định rồi hãy về. Nàng nằm và nhìn quanh quất. Không có chỗ nào cho nàng nhìn quanh quất cả. Đập vào mắt nàng là những hình ảnh họ chăm sóc nhau. Những đôi trai gái trẻ đã đành, đến những người có tuổi họ cũng chăm sóc nhau thật âu yếm. Phải thôi, đó là cuộc sống bình thường mà.
Ngày còn ở với chồng, nàng cũng từng bị nhỡ nhàng kiểu này. Chồng nàng đã rất lo sợ. Chồng nàng tìm nhờ một người quen một bác sĩ tay nghề cao để nhờ vả. Chồng nàng đưa nàng đi. Khi nàng vào trong phòng thủ thuật nàng còn kịp nhìn thấy đôi mắt thất thần của chồng. Có thể có nhiều thứ nàng vin vào để chê chồng nhưng việc anh chăm sóc nàng lúc ốm, lúc đau, lúc sinh nở, lúc trái gió trở trời, lúc đêm hôm khuya khoắt thì nàng không thể chê chồng.
Cơn buồn ngủ ập đến làm nàng hơi lâng lâng. Nàng suy tính. Có nằm lại 1 giờ, 2 giờ cũng thế. Âu là đi về nhà ngủ cho yên. Nàng ngồi dậy thay váy rồi rời nhà hộ sinh. Bước xuống cầu thang nàng cảm thấy đầu gối hơi bủn rủn. Nàng nhắc mình phải thật nhẹ nhàng, cẩn thận. Đến bậc cầu thang cuối từ bụng nàng tụt ẫng ra một khối chất lỏng. Nàng sợ hãi khép chặt hai đùi rồi từ từ ngồi xuống bậc cầu thang. Một lúc nàng tự nhủ mình phải đi tiếp. Nàng vịn tay cầu thang đứng lên. Từ chỗ nàng ngồi loang vết máu. Nàng đi ra cổng, mỗi bước chân của nàng đi, từ trong bụng nàng lại tụt ẫng ra chất lỏng. Nàng tựa lưng vào thành cổng chờ, một chiếc xe ôm đi tới, nàng gọi.
Cuối cùng nàng cũng về được đến nhà, vào toa lét thay chiếc quần ướt sũng máu.
Khi nằm yên vị trên giường nàng mới thấm thía cái sự vội vã của mình. Cũng may nàng có sức khỏe. Sự mệt mỏi nhấn chìm nàng vào giấc ngủ. Tỉnh giấc chiều đã chạng vạng. Không gian vắng lặng như tờ. Nàng quay ý nghĩ về với anh. Nàng thèm muốn có anh bên cạnh nàng lúc này. Nàng sẽ rúc đầu vào ngực anh để khóc rấm rứt. Khóc cho vơi đi sự tủi thân. Khóc cho vơi đi sự dỗi hờn. Anh sẽ ôm chặt nàng xoa vào lưng nàng. Hoặc như lúc thảnh thơi không âu yếm nhau anh nằm phía sau lưng nàng hít hà cái mùi của nàng.
Sự khao khát làm nàng rơi vào ảo giác. Kìa, anh đang đẩy cửa bước vào. Bóng anh làm ánh sáng chiều chạng vạng tối hẳn. Anh chầm chậm đến bên nàng. Anh ngồi xuống bên nàng, cúi xuống ôm lấy nàng. Nàng giơ tay về phía anh...
Nàng cảm thấy đói và khát nhưng nàng cũng cảm thấy sự bấy bớt của cơ thể. Nàng sợ hãi với công tắc bật đèn lên. Nàng cuống quýt giở sổ điện thoại gọi cho cô bạn thân. Thật rủi cô bạn đi vắng. Nàng gọi cho cô bạn đồng nghiệp, cô cũng không có nhà. Nàng hơi ngập ngừng một chút trước số của anh. Đến nước này thì phải gọi anh rồi. Nàng cố tạo một giọng khác hẳn để hỏi thăm anh có nhà không. Đầu dây nói bên kia trả lời, anh đưa thằng cún đi bơi chưa về. Nàng rã rời. Nàng đã nói với anh rằng hôm nay nàng sẽ đến bệnh viện kia mà.
Cái bóng đèn đỏ nhìn chòng chọc vào mắt nàng diễu cợt: Khóc đi, cười đi, rồi gào to lên cho sinh lực nó về. Qua ngày chủ nhật, đến thứ hai anh lại đến. Anh sẽ lại âu yếm, yêu thương. Khóc đi, cười đi... Nàng muốn đập tan chiếc bóng đèn nhưng nàng không đủ sức. Nàng chỉ đủ sức với tay tắt nó đi.
Trong bóng tối ý nghĩ của nàng trở nên rõ rệt hơn. Một lần nàng tình cờ gặp một người đàn bà, người ấy nhìn nàng và nói: Trông cô em có vẻ nội tâm nhiều ẩn ức. Chị sẽ bày cho cô em một giải thoát tinh thần rất hữu hiệu. Nếu cô em đang khốn khổ về chuyện chồng con, mỗi buổi sáng ngủ dậy cô em leo lên sân thượng ngửa mặt lên trời hô to 3 lần: tổ sư bố chúng mày, tổ sư bố chúng mày, tổ sư bố chúng mày, thời buổi cơm bình dân, cơm đầu ghế lắm thế để cứt đái nó tràn cả vào nhà tao. Nếu cô em đang khốn khổ vì sếp thì mỗi sáng ra thức dậy cô em cũng leo lên sân thượng hô to tên sếp 3 lần kèm với hai từ nữa là: chết đi, chết đi, chết đi... Như vậy cô em đã giải tỏa được sự uất ức trong lòng. Cái sự uất ức này để lâu trong người sinh bệnh ung thư đấy.
Thì ra cái sự đêm đêm các cô gái bán hoa khóc cười chính là một sự giải tỏa những nỗi nhục nhã ê chề để hôm sau lại lao thân vào.
Vậy còn nàng? Khóc đi, cười đi và hô to lên 3 tiếng: nhân tình, nhân tình, nhân tình để tiếp thêm nghị lực. Đêm nay là đêm thứ bảy, ngày mai là chủ nhật. Đau đớn đi, khao khát đi, cười đi, khóc đi, hô to lên đi, rồi là sẽ đến ngày thứ hai. Anh sẽ đến, sẽ lại âu yếm, xót xa, siết chặt... ngọt ngào đến thế cơ mà.
Vốn đã từng đọc nhiều tác phẩm của Y Ban nhưng không chú ý lắm đến tác giả này, vì nói thẳng ra là tuy khá ấn tượng với những tứ truyện của "nàng" nhưng lại không thích gì lối hành văn không có gì đặc biệt. "27 bước chân chân là lên thiên đường", "Mỗi người đàn ông chỉ của riêng một người đàn bà", "Đàn bà xấu thì không có quà"... là những câu chuyện đã từng đọc, từng ấn tượng nhưng... không hề nhớ tên tác giả.
Cám ơn anh đã dùng tác giả ưa thích của mình để trả lời câu hỏi của em! Anh có biết em tự đánh giá mình cao nhất ở điểm nào không? Luôn biết mình đứng ở vị trí nào, hệt như điều anh đánh giá về Y Ban vậy.
Tuesday, October 03, 2006
Gây sốc
Lưu ý: Máy bạn cần cài sẵn Adobe Acrobat Reader.
http://www.a1thebest.com/ptht/XinloiEmchilacondi-TrangHa.pdf
And now why, don't you share us your feeling about this wierd story? :)