Friday, June 01, 2007

Nắng ở trên cao


Chơi game

Tôi theo P. lên tầng 5 siêu thị to nhất ở Phnom Penh. Tiếng nhạc từ máy nhảy, tiếng thắng xe róng rít trên mặt đường phát ra từ những hộp loa. Những hàng máy game xếp không đầy nổi gian phòng. Khách lác đác. Có lẽ một phần vì đã gần đến giờ đóng cửa. Không gian cứ như tan chảy ra, khác hẳn vẻ đặc quánh và ầm ĩ của Diamond Plaza ở Sài Gòn.

Đổi xu bên kia. - P. chỉ về bàn cashier ở góc phòng. Cô nàng cashier không xinh, cũng không nói được câu tiếng Anh nào, như một chiếc máy bán hàng tự động, cứ cầm tiền khách đưa rồi đếm xu trả lại.

Chia mấy đồng xu vừa mua cho tôi, P. ập ngay vào chiếc máy game giữa phòng. Nó giống một cái tủ đứng, ngăn trên gồm 4 mặt kệ với đầy những đồng tiền xu không biết đã có sẵn từ đời nào. Bốn chiếc cần đẩy ở 4 mặt "chiếc tủ" liên tục đẩy ra đẩy vào trên mặt kệ, như muốn xua những đồng tiền xu rớt xuống cái khay đựng bên dưới. Quanh "chiếc tủ", những cần gạt tua tủa, chờ nuốt xu của khách. P. thành thục bỏ một xu vào cái khe vừa vặn 1 đồng xu trên cần gạt, xoay nhẹ cần. Đồng xu lăn theo rồi rớt xuống mặt kệ, xếp hàng cao lên, chiếc cần đẩy chỉ chờ có thế ngay tắp lự đẩy hàng xu dài xuống khay. Ăn rồi! - P. reo như đứa trẻ được quà, tiếng Việt lạc lõng giữa tiếng Khmer xì xào xung quanh đang đứng xem. Một xu ăn hai. Không nhiều nhưng nếu tính theo tỉ lệ ăn kiểu chứng khoán thì P. đã giàu to. Chuẩn bị bỏ xu tiếp theo vào máy, P. chợt nhớ đến tôi, quay qua hất nhẹ đầu, ý bảo tôi chơi đi, đừng mãi đứng nhìn như thế rồi lại quay về với chiếc cần gạt.

Lựa chiếc cần ở mặt trái "chiếc tủ", tôi bỏ đồng xu P. chia vào, cũng xoay xoay cái cần. Cạch! Tiếng đồng xu rơi xuống mặt kệ. Cái cần đẩy chồm đến, những đồng xu bị xô chồng hàng lên nhau và... đứng bất động. Đồng xu thứ hai lăn nhẹ xuống đúng vị trí tôi muốn. Chiếc cần lại đẩy những đồng xu nhích lên thêm một tí rồi tiếp tục bất động. Chán! Tôi lầm rầm, quay qua xem P. P. chẳng thắng thêm lần nào nữa từ sau lần đầu đó. Những đồng xu vơi dần, P. xoay đầu nhìn bốn phía rồi chỉ vào chiếc máy game bắn súng ở cách một dãy máy.

Lại một chiếc hộp khác. Trò này thì không có chuyện thối lại tiền. P. bỏ xu vào khe, cầm cây súng và bắt đầu bắn. Những hình nhân zombie đi lại và nhào đến trước màn hình như muốn cắn xé người chơi. Súng! Bắn! Máu văng tung tóe. Tôi bỏ xu vào khe, không cần P. hướng dẫn, cầm cây súng thành thục như một nàng cowgirl. Oành! Cây súng trên tay tôi giật lên. Hiệu ứng cũng không tồi, nhưng đồ họa kém quá. Tôi tự nhủ. Đừng bắn vào người nha! - P. chợt la toáng lên như vừa nhớ ra, sợ tôi làm mất điểm của mình, một tay vẫn cầm súng, tay kia chuẩn bị bỏ thêm xu vào khe điều khiển súng. Tôi sững người mất một giây. Một tay tôi ngăn lại - Lấy cái này đi! - tay kia đưa P. cây súng vẫn còn rung bật bật sau cú bắn của mình. Đưa P. nốt những xu còn trong túi, tôi quay lưng đi ra ngoài.

Đầu phòng game, đèn trên dãy máy gắp thú nhấp nháy. Tôi đi lướt qua, vừa kịp nhìn thấy những con thú bông be bé giống hệt nhau. Chẳng ai hứng thú với trò chơi này, cũng có thể những con thú nhồi bông không đủ xinh xắn để thu hút các cô bé đi theo bạn trai vào đây chơi.

Chợt tôi cảm thấy không thể thở được. Một cơn đau nhói ngực ập đến. Tôi gập người, tựa hẳn vào bức tường phòng game. Những cung đường trong một trò đua xe bỗng chập chờn trong đầu. Cơn đau qua nhanh như khi đến. Lấy lại tư thế thẳng lưng, tôi bước xuống thang cuốn, trở về khu shopping ở tầng dưới.

Lướt qua những cửa hàng đang lục đục chuẩn bị đóng cửa, tôi đi như chạy khỏi toà nhà. Chạy về nơi có không khí. Cửa siêu thị ngay trước mặt. Gió mang hơi đất ùa vào phổi, không phải mùi hanh khô của những chiếc máy lạnh. Tiếng thắng xe và những cung đường đua vẫn tiếp tục chập chờn. Đường phố vắng vẻ, không có tiếng máy xe, không có khói bụi. Tôi đang ở Phnom Penh. Tôi đang ở Phnom Penh. Không phải Sài Gòn. Không phải Super Bowl. Nhưng tại sao chữ Super Bowl lại chợt hiện ra?

Trời! Xuống đây mà không nói làm P. kiếm lòng vòng nãy giờ. - Giọng P. trách móc cắt ngang những con chữ nhảy múa trong đầu tôi...

To be continued...