Cảm thấy có lỗi với cái blog này vì để nó đóng bụi lâu quá mặc dù vẫn đọc sách đều đặn. Publish 1 bài review đã viết từ hơn 2 tháng trước để phủi bớt bụi. Cái review này chưa hoàn chỉnh hoặc gần như không thể hoàn chỉnh nổi so với những gì mà quyển sách có thể đem đến cho người đọc. Thay vì lạc lối trong những con đường mịt mờ của những quyển tiểu thuyết diễm tình bi lệ hay những vùng vẫy không lối thoát của câu hỏi về thân phận con người, có lẽ "Mặt trời nhà Scorta" (Le soleil des Scorta) thật sự là thứ có thể mang lại ánh sáng như mặt trời cho người đọc. Những quyển sách tốt thế này sao lại ít người biết và yêu thích nhỉ?

Lâu quá chẳng review sách rồi mặc dù 3 tháng nay đọc được kha khá sách hay. Có lẽ vì nó hay quá nên chỉ thích giữ lấy cho mình mà chả thèm giới thiệu với ai (hơhơ đúng bản chất ích kỷ của mình). Đùa thôi, thật ra có thể vì bản thân mỗi quyển sách đã là một tổng thể quá hoàn hảo để có thể nhận thêm bất cứ lời giới thiệu và khen ngợi nào. Tuy nhiên, quyển "Mặt trời nhà Scorta" này làm cho mình có cái cảm giác nếu không giới thiệu với người khác chính là bản thân đã có tội với quyển sách và tác giả của nó.
Thật ra "Mặt trời nhà Scorta" đã có mặt ngoài nhà sách hơn một năm rồi và mình cũng đã thấy nó khá nhiều lần trong những kỳ hội sách hay mấy lần lang thang ngoài nhà sách rồi. Vấn đề là nó có một cái bìa sách làm mình "không chịu nổi" (theo nghĩa làm mình liên tưởng đến một quyển sách có nội dung rẻ tiền) mặc dù tông màu của bìa sách khá tốt và có mấy chữ "Prix Goncourt 2004". Tuy nhên, có lẽ quyển sách này thật sự có duyên nợ với mình nên vào một ngày không ngó qua cái bìa mà mở thử vào trong đọc vài dòng thì lại chọn mua. Cô bé bán sách sau khi giới thiệu cho mình một số cuốn mà "em thấy người ta hỏi mua nhiều", trong đó có mấy quyển của Đới Tư Kiệt (eo ôi, em chưa dở hơi đến nỗi đâm đầu đọc sách của bác này!), thì hỏi lại mình "Ủa chị, quyển này hay không, viết về cái gì vậy? Sao em thấy cái bìa..." Ờ, lúc đó mới nhìn lại và tự nhủ "Ủa, nó là cái quyển..."
Thêm một lần nữa mấy dòng "giới thiệu sách" được in đầy mặt trước mặt sau của một quyển sách lại làm mình thấy khó chịu. Có những thứ mộc mạc và bình dị đến nỗi tất cả những câu chữ hoa mỹ nhất mà người ta dùng để nói về nó lại trở thành thứ trò hề kệch cỡm, hệt như một nàng thôn nữ mang vẻ đẹp trong sáng ngây thơ lại bị khoác lên người những thứ đồ mỹ kim óng ánh nhưng sẻ tiền. Có lẽ một ai đó nên góp ý với Nhã Nam về chuyện này nhỉ?!
Những lý do để "Mặt trời nhà Scorta" trở thành quyển sách đáng, rất đáng xem:
- Xem để biết rằng "Mùa lạc" của Nguyễn Khải chỉ là thứ "quái thai của chế độ nhưng được khoác lên mình thân phận đẹp đẽ - văn chương"
"Mặt trời nhà Scorta" viết về một dòng họ được hình thành từ "một hành vi tội lỗi" và vì thế nó đã từ đầu mang thân phận "dòng họ bị nguyền rủa". Đó là những lời giới thiệu bạn sẽ tìm được dễ dàng trên mạng, và ngay cả ở trên bìa sách. Tuy nhiên, ở góc độ cảm nhận của riêng bản thân mình, câu chuyện về "dòng họ bị nguyền rủa" đó chỉ là lớp vỏ bọc của cái xứng đáng được gọi là "khúc tụng ca lao động là vinh quang", một khúc tụng ca mà so với nó những thứ như "Mùa lạc" nên được đem chôn đi chứ không nên nằm trang trọng trong quyển sách giáo khoa Văn học.
Mảnh đất đã gieo mầm nên cuốn tiểu thuyết này là một vùng đất miền Nam nước Ý đầy nắng, cái nắng có thể giết chết người và đã có người thật sự chết vì cái nắng đó giữa những trang sách, không giàu có như vùng công nghiệp phía Bắc với thành Milan nổi tiếng. Đó chỉ là một miền đất nghèo khó mà người ta có 2 lựa chọn, hoặc cố gắng lao động trong thân phận những con người vô sản và coi đó là niềm vui sống của cuộc đời mình, hoặc biến thành những kẻ sống trên xương máu người khác với đúng nghĩa đen của từ xương máu và có thể trở nên giàu có. Và mỗi con người của dòng họ đó trong quyển tiểu thuyết này đều chọn cho mình một thân phận, không phải cái thân phận khóc than lầm lũi mà là thân phận của một con người yêu quý từng ngọn gió, từng hòi sỏi, từng hơi nắng cháy da đầu. Họ chọn cách sống đó, cuộc sống đó vì họ yêu nó, một tình yêu ngây thơ của những đứa trẻ, sẵn sàng đón nhận nó chứ không phải vì được giác ngộ cách mạng hay bất cứ thứ gì tương tự. Bản chất của tình yêu là sự tự nguyện chứ không bao giờ là sự giác ngộ.
- Xem để biết có thể hiểu lờ mờ vì sao mafia lại có nguồn gốc và phát triển một cách mạnh mẽ ở miền nam một trong những đất nước lãng mạn nhất thế giới. Và để biết rằng cái nối kết tinh thần mafia không phải thực sự là những đồng tiền... (dĩ nhiên chỉ là lờ mờ cảm nhận của bản thân mình và có người sẽ bảo sao mà khiên cưỡng thế)
Và tình yêu của cái dòng họ ấy không chỉ là với miền nắng của mình. Họ yêu tất cả những gì thiết thân với họ, mà điều đầu tiên chính là dòng họ của mình, cái dòng họ bị nguyền rủa. Cho dù nó bị nguyền rủa thì nó cũng đã sản sinh ra họ, và họ đã sống vì nó, với niềm tự hào mãnh liệt, với một tình yêu lớn lao.
- Xem để biết rằng một quyển sách hay có thể làm bạn bật khóc, vì chính vẻ đẹp tự thân của nó chứ không vì một câu chuyện tình đẫm lệ hay một thân phận bị vùi dập trong nỗi đau số phận.
- Và xem để mỗi người có thể rút ra được một câu chuyện của riêng mình, để có thể kể với người khác về những con người giữa nắng cháy và khô cằn nhưng chưa bao giờ cằn cỗi trong tình yêu đó, tình yêu với nắng, với gió, với những cây ôliu, với cuộc đời và với cả những con người đã một thời từ chối mình...
Pic: Đây là cái bìa mình thích nhất trong những bìa đã search được từ internet của quyển sách này.
P.S: Mình muốn viết lại 1 cái review cho thật xứng với quyển sách này lắm nhưng lười quá. Hixhix

Lâu quá chẳng review sách rồi mặc dù 3 tháng nay đọc được kha khá sách hay. Có lẽ vì nó hay quá nên chỉ thích giữ lấy cho mình mà chả thèm giới thiệu với ai (hơhơ đúng bản chất ích kỷ của mình). Đùa thôi, thật ra có thể vì bản thân mỗi quyển sách đã là một tổng thể quá hoàn hảo để có thể nhận thêm bất cứ lời giới thiệu và khen ngợi nào. Tuy nhiên, quyển "Mặt trời nhà Scorta" này làm cho mình có cái cảm giác nếu không giới thiệu với người khác chính là bản thân đã có tội với quyển sách và tác giả của nó.
Thật ra "Mặt trời nhà Scorta" đã có mặt ngoài nhà sách hơn một năm rồi và mình cũng đã thấy nó khá nhiều lần trong những kỳ hội sách hay mấy lần lang thang ngoài nhà sách rồi. Vấn đề là nó có một cái bìa sách làm mình "không chịu nổi" (theo nghĩa làm mình liên tưởng đến một quyển sách có nội dung rẻ tiền) mặc dù tông màu của bìa sách khá tốt và có mấy chữ "Prix Goncourt 2004". Tuy nhên, có lẽ quyển sách này thật sự có duyên nợ với mình nên vào một ngày không ngó qua cái bìa mà mở thử vào trong đọc vài dòng thì lại chọn mua. Cô bé bán sách sau khi giới thiệu cho mình một số cuốn mà "em thấy người ta hỏi mua nhiều", trong đó có mấy quyển của Đới Tư Kiệt (eo ôi, em chưa dở hơi đến nỗi đâm đầu đọc sách của bác này!), thì hỏi lại mình "Ủa chị, quyển này hay không, viết về cái gì vậy? Sao em thấy cái bìa..." Ờ, lúc đó mới nhìn lại và tự nhủ "Ủa, nó là cái quyển..."
Thêm một lần nữa mấy dòng "giới thiệu sách" được in đầy mặt trước mặt sau của một quyển sách lại làm mình thấy khó chịu. Có những thứ mộc mạc và bình dị đến nỗi tất cả những câu chữ hoa mỹ nhất mà người ta dùng để nói về nó lại trở thành thứ trò hề kệch cỡm, hệt như một nàng thôn nữ mang vẻ đẹp trong sáng ngây thơ lại bị khoác lên người những thứ đồ mỹ kim óng ánh nhưng sẻ tiền. Có lẽ một ai đó nên góp ý với Nhã Nam về chuyện này nhỉ?!
Những lý do để "Mặt trời nhà Scorta" trở thành quyển sách đáng, rất đáng xem:
- Xem để biết rằng "Mùa lạc" của Nguyễn Khải chỉ là thứ "quái thai của chế độ nhưng được khoác lên mình thân phận đẹp đẽ - văn chương"
"Mặt trời nhà Scorta" viết về một dòng họ được hình thành từ "một hành vi tội lỗi" và vì thế nó đã từ đầu mang thân phận "dòng họ bị nguyền rủa". Đó là những lời giới thiệu bạn sẽ tìm được dễ dàng trên mạng, và ngay cả ở trên bìa sách. Tuy nhiên, ở góc độ cảm nhận của riêng bản thân mình, câu chuyện về "dòng họ bị nguyền rủa" đó chỉ là lớp vỏ bọc của cái xứng đáng được gọi là "khúc tụng ca lao động là vinh quang", một khúc tụng ca mà so với nó những thứ như "Mùa lạc" nên được đem chôn đi chứ không nên nằm trang trọng trong quyển sách giáo khoa Văn học.
Mảnh đất đã gieo mầm nên cuốn tiểu thuyết này là một vùng đất miền Nam nước Ý đầy nắng, cái nắng có thể giết chết người và đã có người thật sự chết vì cái nắng đó giữa những trang sách, không giàu có như vùng công nghiệp phía Bắc với thành Milan nổi tiếng. Đó chỉ là một miền đất nghèo khó mà người ta có 2 lựa chọn, hoặc cố gắng lao động trong thân phận những con người vô sản và coi đó là niềm vui sống của cuộc đời mình, hoặc biến thành những kẻ sống trên xương máu người khác với đúng nghĩa đen của từ xương máu và có thể trở nên giàu có. Và mỗi con người của dòng họ đó trong quyển tiểu thuyết này đều chọn cho mình một thân phận, không phải cái thân phận khóc than lầm lũi mà là thân phận của một con người yêu quý từng ngọn gió, từng hòi sỏi, từng hơi nắng cháy da đầu. Họ chọn cách sống đó, cuộc sống đó vì họ yêu nó, một tình yêu ngây thơ của những đứa trẻ, sẵn sàng đón nhận nó chứ không phải vì được giác ngộ cách mạng hay bất cứ thứ gì tương tự. Bản chất của tình yêu là sự tự nguyện chứ không bao giờ là sự giác ngộ.
- Xem để biết có thể hiểu lờ mờ vì sao mafia lại có nguồn gốc và phát triển một cách mạnh mẽ ở miền nam một trong những đất nước lãng mạn nhất thế giới. Và để biết rằng cái nối kết tinh thần mafia không phải thực sự là những đồng tiền... (dĩ nhiên chỉ là lờ mờ cảm nhận của bản thân mình và có người sẽ bảo sao mà khiên cưỡng thế)
Và tình yêu của cái dòng họ ấy không chỉ là với miền nắng của mình. Họ yêu tất cả những gì thiết thân với họ, mà điều đầu tiên chính là dòng họ của mình, cái dòng họ bị nguyền rủa. Cho dù nó bị nguyền rủa thì nó cũng đã sản sinh ra họ, và họ đã sống vì nó, với niềm tự hào mãnh liệt, với một tình yêu lớn lao.
- Xem để biết rằng một quyển sách hay có thể làm bạn bật khóc, vì chính vẻ đẹp tự thân của nó chứ không vì một câu chuyện tình đẫm lệ hay một thân phận bị vùi dập trong nỗi đau số phận.
- Và xem để mỗi người có thể rút ra được một câu chuyện của riêng mình, để có thể kể với người khác về những con người giữa nắng cháy và khô cằn nhưng chưa bao giờ cằn cỗi trong tình yêu đó, tình yêu với nắng, với gió, với những cây ôliu, với cuộc đời và với cả những con người đã một thời từ chối mình...
Pic: Đây là cái bìa mình thích nhất trong những bìa đã search được từ internet của quyển sách này.
P.S: Mình muốn viết lại 1 cái review cho thật xứng với quyển sách này lắm nhưng lười quá. Hixhix