Sunday, June 29, 2008

Live again and I will find you


Công ty chuyển địa điểm và tớ chả thích tí nào. Bên cạnh những lý do "rất tớ" mà mọi người đều biết như tớ ghét vùng sâu vùng xa, tớ ghét chuyện ăn uống mà không tìm được một nơi "khả dĩ", tớ không thích vấn đề giao thông với hàng đống những xe hàng mù bụi, tớ không còn thời gian hang out với some ones (not someone) vào giờ nghỉ trưa... tớ còn ghét cái địa điểm mới của công ty tớ vì nó làm tớ mất đứt giờ đọc sách trưa của mình. Số là giờ ăn trưa của tớ (nếu ăn trưa 1 mình) cũng thường là giờ đọc sách. Để hưởng được cái thú thanh nhã đó tớ cần phải được ngồi trong 1 cái quán máy lạnh mát mẻ, không ồn ào, có ly cà phê ok chút. Và ở gần khu vực mới đó của công ty tớ thì tuyệt nhiên không có được cái địa điểm đáp ứng được các điều kiện đó. Bên cạnh đó, vật giá lại leo thang. Cuối cùng, tớ chọn giải pháp về nhà ăn trưa (ngon, bổ, rẻ). Mất đứt buổi trưa rồi, còn giờ đâu mà đọc sách. Và hậu quả là dạo gần đây tốc độ "nhai" sách của tớ giảm hẳn.


Nhưng mà tớ không có ngưng đọc. Tớ đọc thêm 1 dòng sáng tác khác từ internet - fanfic. Đây là dòng sáng tác không chính thống, tớ nghĩ rằng theo một cách nào đó thì nhiều sáng tác chỉ tiệm cận văn học. Tuy nhiên, không vì thế mà các sáng tác này không có những giá trị riêng của mình. Với những gì tớ đã đọc qua, tớ cảm thấy giá trị lớn nhất của dòng sáng tác này là ở điểm nó thể hiện được sức sáng tạo vô tận của con người. Với cùng những nhân vật đã có sẵn đó, trên nền 1 câu chuyện có sẵn đó, người ta có thể sáng tác ra nhiều thứ mà đôi khi vượt hẳn ngoài khả năng tưởng tượng (vốn cũng nghèo nàn) của tớ.

Hoa khế nhà tớ nà - Pic by P

Trong những fanfic đã đọc qua, có một vài (ít) tình tiết/chi tiết tạo ấn tượng cực kì mạnh với tớ.

Chi tiết tớ muốn đề cập đến ở post này nằm trong một AU-futuristic-dark-fanfic trên nền cốt truyện trinh thám. Truyện đặt trong bối cảnh tương lai hơn 300 năm sau với nhiều tiến bộ khoa học (quái dị) và các giá trị xã hội cũng khác lạ so với hiện tại. Với bối cảnh tương lai, tác giả mặc sức để trí tưởng tượng của mình nhảy múa. Chính vì thế truyện khá "nặng" cả về mặt graphic lẫn ngôn ngữ trong cả sex và violence. Nội dung câu chuyện không phải là điều để bàn cãi và tớ cũng không thích cách tác giả giải quyết kết cục của vụ án trong truyện theo hướng "happy ending" đó cho lắm. Nhưng cách tác giả dùng để đưa người đọc và chính những nhân vật trong truyện tìm đến được đáp án cho vụ án lại cực kì cuốn hút, người đọc dường như đứng giữa ranh giới nhận ra và không nhận ra được hung thủ và đáp án của câu chuyện khá thỏa đáng cho sự lờ mờ đó. Điều quan trọng là tuy tìm hiểu án mạng nhưng thực chất là người đọc cùng với các nhân vật trong truyện đi tìm hiểu chính câu hỏi "tôi là ai? vì sao tôi tồn tại?" của các nhân vật và đó mới là bất ngờ lớn nhất của toàn bộ sáng tác này. Sau đoạn đường dài đi từ hiện tại trở về quá khứ ẩn giấu trong tâm trí của từng nhân vật, J đột nhiên "gặp lại" một đôi mắt từ quá vãng sâu thẳm và "nghe lại" câu nói cuối cùng của người đó với mình. Cái câu nói đơn giản đó đặt trong toàn bộ câu chuyện đã "giết" tớ.

"Live again and I will find you."

Có thể nó chỉ là một câu nói rất đơn giản, ước mơ của một kiếp người, nhưng với tớ cái giá trị của câu nói đó rất lớn. Nhất là khi toàn bộ câu chuyện đó, từ khởi đầu cho đến kết thúc đúng là quá trình tìm về với nhau của 2 linh hồn lưu lạc, lạc giữa sự chia cắt của sự sống - cái chết, lạc giữa sự hữu hạn của kiếp người. Không có kiếp sau nào cả, không có thế lực siêu nhiên nào cả, nhưng 2 linh hồn đó bất chấp tất cả vẫn tìm lại được nhau từ những mảnh vụn của phần đời còn lại trước cái chết. Nó chứng minh rằng trước cái chết tình yêu của họ đã thấm vào trong từng tế bào, từng phân tử của linh hồn họ. Không tồn tại hạn định nào cho tình yêu và sự sống - cái chết chỉ là một khoảnh khắc tạm dừng mà thôi.

Cũng bình thường nếu mọi người không hiểu được tại sao câu nói đó lại có một ý nghĩa "hoành tráng" vậy với riêng tớ, nhất là khi không phải ai cũng biết về sự mâu thuẫn của chính tớ về ý nghĩa của cái chết với tình yêu.

Mọi việc bắt đầu từ khi tớ biết về thiên tình sử Romeo - Juliet. Theo một cách nào đó, ở những năm đầu tiên biết về câu chuyện, tớ luôn cảm thấy cái chết của 2 nhân vật này là cực kì vô nghĩa với chính tình yêu của họ. 2 cái chết rửa được hận thù của 2 dòng họ và theo một khía cạnh nào đó mang một giá trị cực đại nhưng thực chất lại hoàn toàn không có giá trị gì với tình yêu của 2 nhân vật chính. Họ không thể tiếp tục yêu nhau, không được cùng nhau hưởng hạnh phúc. Người ta có thể ngàn năm sau vẫn nhắc về mối tình đó, về 2 con người có thể chết vì không được ở bên nhau nhưng thực chất tớ luôn thắc mắc là chết rồi thì làm sao khái niêm "ở bên nhau" còn có thể tồn tại được nữa? Và nếu cả 2 người đều chết đi, người khác chỉ có thể nói với nhau, kể cho nhau nghe rằng "họ đã rất yêu nhau" còn bản chất của tình yêu đó, cái cảm xúc mỗi khi ở bên nhau họ thật sự cảm nhận được sẽ không còn ai có thể cảm nhận thay họ được nữa. Trong thực tế ngay vào khoảnh khắc 2 người chết đi, theo tớ, tình yêu cũng đã chết. Và 2 cái chết đó tưởng chừng như ý nghĩa thì kỳ thực lại cực kỳ vô nghĩa với chính 2 người trong cuộc. (Đừng dùng "kiếp sau - kiếp trước" tranh luận với tớ ở điểm này, đứng ở góc độ này tớ theo chủ thuyết "theo kiếp này hơn thấy kiếp sau". Bên cạnh đó cũng tạm xin không nhắc đến sự phản đối về cái gọi là tình yêu giữa 2 nhân vật này của tớ để tránh làm tăn tăn thêm.)

Sau đó, mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp hơn khi có sự xuất hiện của những mối tình mà trong đó chỉ một nhân vật ra đi. Với những câu chuyện như thế này, người ta thường mô tả về người ở lại và sự "move on" của họ với một motif quen thuộc là "cuộc sống vẫn tiếp diễn ngay cả khi người kia không còn". Motif này thường đi theo chiều hướng là người ở lại sau đó cũng vượt qua nỗi đau và rồi sẽ có một người khác bước vào cuộc đời họ. Bing! Vậy nghĩa là sao? Có thể giải thích theo cách này, có thể người đến sau mới là tình yêu lớn của cuộc đời người ở lại. Vậy người đến trước là gì? Sự đau lòng đó, cái cảm giác tưởng chừng không thể sống nổi sau khi người trước ra đi là gì? Hiểu theo 1 cách khác nhé! Người đã ra đi mới là tình yêu đích thực. Vậy còn tệ hơn! Người đến sau là gì đây? Sự thay thế? Kẻ lấp khoảng trống? Nói chung là thế nào thì cũng không phải là người thứ nhất. Ok, tớ biết rồi. Mọi người sẽ bảo với tớ là 1 người có thể yêu nhiều hơn 1 người khác trong cuộc đời mình. Tớ không thích cách lý giải này. Chỉ có vậy thôi.

Cũng motif đó nhé, nhưng nếu người ở lại không quen biết ai khác, quyết định sống cùng cái bóng của người yêu suốt phần đời còn lại, không đau khổ, chỉ đơn giản là chấp nhận rằng mình sống như thế. Tớ có thắc mắc khác. Có khi nào một buổi sáng người đó tỉnh dậy và phát hiện ra rằng điều mà mình nghĩ là mình như thế suốt thời gian đó là hoàn toàn không có thực hay không? Cụ thể là có khi nào người đó nhận ra rằng mình nghĩ mình vẫn luôn yêu người đã ra đi, kỳ thực la cái tình yêu đó nó chỉ còn nằm trong tâm tưởng mình, rằng điều mình nhớ thực chất chỉ là "nhớ rằng mình đã từng yêu người đó" còn cái cảm giác mình đã yêu người đó như thế nào và người đó đã từng yêu mình ra sao mình đã không còn có thể hình dung ra được nữa, nó chỉ còn là một điều gì đó trong trí tưởng tượng của mình mà thôi. Và đó chẳng phải là bản thân người đó addict vào cái cảm giác misery rằng mình yêu 1 người đã chết hơn là tình yêu thực sự sao?

Đó chính là mâu thuẫn nội tại của tớ về mối tương quan giữa tình yêu và cái chết. Tình yêu còn tồn tại hay không khi cái chết xen vào? Nếu 1 người chết theo người yêu, tình yêu đó cũng ko còn. Nhưng nếu 1 người vẫn ở lại, tình yêu đó dường như cũng không thể tồn tại. Nói theo 1 cách nào đó, tình yêu không vô hạn mà nó có 1 kỳ hạn nhất định, đó là cái chết.

Quay trở lại fanfic, câu chuyện bắt đầu bằng cuộc gặp gỡ của 2 nhân vật chính trong một hoàn cảnh không dễ chịu gì và họ như bị hút vào nhau, bất kể tìm cách nào cũng không thể thoát khỏi sự hấp dẫn, sức hút của đối phương. Nó không phải là do cái thường được gọi là "duyên tiền định". Không có kiếp trước hay kiếp sau nào cả trong fanfic này (tớ đã nói ở trên rồi). Và họ cũng dường như không thể hiểu được vì sao lại là như thế, nhất là khi, về rất lâu sau, sự thật phơi bày là cả 2 đều vốn bản chất không phải là con người ngay từ đầu. Và rồi, cái câu nói từ xa xăm đó đã giải thích tất cả, 2 cơ thể composite ấy được tạo nên từ phần nào đó còn lại của 2 con người đã từng yêu nhau, rất yêu nhau. Và chỉ cần có cơ hội "Live again", họ sẽ tìm lại được nhau, bất chấp đó là khoảng dừng cách của mấy trăm năm hay của bao nhiêu sóng gió trong cuộc đời, và có thể rằng họ đã quên mất về chính mình, họ chỉ không bao giờ quên được tình yêu dành cho nhau. Không có nỗi nhớ về "tình yêu đã không còn" hay "người yêu đã ra đi", cũng không có cái chết cùng người yêu, tất cả những gì còn lại trong 2 tâm hồn ấy chỉ duy nhất là tình yêu dành cho nhau, và họ lại yêu nhau lần nữa, lần này là mãi mãi...

Đây há chẳng phải là đáp án duy nhất dành cho sự mâu thuẫn của chính tớ về mối tương quan tình yêu - cái chết hay sao? "Live again and I will find you." Cái chết chưa bao giờ là hạn định của mối tình đó, nó chỉ là một điểm dừng để rồi lại đi tiếp...

Tớ tạm dừng tại đây. Sẽ kể tiếp với mọi người các chi tiết/tình huống khác mà tớ cảm thấy thú vị vào dịp khác.

Comments are welcome.


(P.S: Theo thói quen, tớ định tìm ảnh minh họa từ Alamy nhưng tớ "hận" nó quá, bi giờ đến cả nó cũng watermark ảnh hixhix)