Tuesday, November 21, 2006

Sách, sách và sách...

2 ngày CN liên tiếp đọc ngấu nghiến mỗi ngày một quyển sách. Xin giới thiệu cùng mọi người.

1. Rừng Na Uy - Haruki Murakami

Xem link này để biết thêm chi tiết qua lời của thầy Phan Nhật Chiêu - 1 người có thể coi là nhà nghiên cứu hàng đầu về văn học Nhật tại TP.HCM (nói nhỏ thế thôi chứ nhận là của cả VN thì óach quá): http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=160589

Quyển tiểu thuyết này đã được biết đến từ thời còn mài đũng quần ở giảng đường ĐH. Những đứa học trò từng học với thầy Nhật Chiêu đều ít nhiều một vài lần nghe về Murakami và Rừng Na Uy. Tuy nhiên, luôn cảm thấy có cái gì đó rất xa lạ với những trang viết của tác giả này và ít nhiều thích Kenzaburo Oe hơn.

Kỳ nhiều lần suggest đọc quyển tiểu thuyết đã làm Kỳ "muốn hành động, muốn..." này. Nó là quyển tiểu thuyết mỗi lần cầm lên Kỳ đều phải đọc ngấu nghiến, không thể dứt ra được.

Vẫn không có dự định đọc.

Nhưng rồi hôm vào nhà sách, hỏi mua quyển sách khác, "Sách vừa hết". Vơ vất... "Thôi chị cứ lấy cho em quyển nọ" Vì không thể nào vào nhà sách với quyết tâm mua sách về đọc mà lại không đem về một cái gì đó có thể đọc.

Từng trang sách trôi đi. Hình ảnh anh hiện ra ngày một rõ ràng, cùng với lùng nhùng những dục vọng của đám thanh niên trôi giữa thời đại trong truyện. Muốn cùng anh chia sẻ quyển sách đầy những tình dục, đen tối, cái chết này... Nhưng chỉ mươi trang ngắn ngủi... Cái cảm giác "muốn chia sẻ với anh" tắt ngấm. Hình bóng anh trong đầu méo mó đi. Dị dạng. Quyển sách cứ đi hết trang rồi lại trang... Mọi thứ trôi tuột đi. Gấp quyển sách lại, đầu óc rỗng không. Không cảm xúc, không lay động. Cảm thấy chiều di chuyển của cảm xúc cực kỳ đơn giản, như chưa bao giờ đơn giản hơn. Nhưng bé Q bảo, chỉ 1 quyển tiểu thuyết mà biến chuyển tâm trạng như vậy là phức tạp, rất phức tạp mới phải.

Không thể nào. Rõ ràng nó rất đơn giản.

Cuối cùng cũng quyết định chia sẻ với anh...

Và rồi anh cũng có thời gian đọc nó, giữa khoảng hẹp của những ngày bận rộn.

Em thấy mình đã đọc quyển sách này quá trễ. Thời gian tốt nhất để đọc nó là giai đoạn hình thành nhân cách.
Nhưng may là chúng ta không đọc nó vào thời điểm đó. Nếu là anh, sau khi đọc nó xong có lẽ anh đã tự tử. Hệt như những nhân vật trong truyện.
Em thấy mình cũng không khác.
Anh không thích cách giải quyết của người Nhật. Họ thích chọn cái chết quá.
Đó là văn hóa của họ.
Đó là một sự lựa chọn. Ít ra họ cũng có thể tự mình định đoạt điều duy nhất trong cuộc đời: sống hay chết...

Em quên hết rồi.
Nội dung không mới, cấu trúc không mới, chỉ có cách thể hiện khác lạ.
Cách dùng từ, câu chữ mới. Còn lại thì không đọng lại gì cả...

Tác giả này khá hiểu đàn ông, nhưng phụ nữ thì dường như không hiểu nhiều.
Murakami là đàn ông. Đàn ông Nhật. Cho dù cách tân mấy thì vẫn không thoát sự áp đặt quen thuộc lên người phụ nữ...

Một quyển sách thích hợp cho người đang trên đường hình thành nhân cách nhưng chống chỉ định những tâm hồn yếu đuối và có quá nhiều mảng tối.

2. Hoa bên bờ - An Ni Bảo Bối
Cái bài điểm sách này chính nguồn căn của việc đột nhiên bật dậy chạy ra nhà sách:
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=171706

Vậy mà mãi gần 1 tuần sau mới vô tình va phải nó giữa hội sách. Giảm 30% giá bìa và khá ngon lành. Cuốn sách duy nhất trong nhiều năm trở lại đây vừa đọc xong lại muốn ngay lập tức mở ra đọc lại.

(p.68) ... Vì nguyện vọng của một phụ nữ nếu không thể thực hiện thì không thể tiêu tan, chỉ có tăng thêm mà thôi.

(p.25) ...tình cảm có khi chỉ là chuyện của một người. Chẳng liên quan tời bất kỳ ai. Yêu hoặc không yêu chỉ có thể tự mình ngắt bỏ. Vết thương là nỗi nhục do người khác đem lại, ảo giác do mình tự lao theo.

(p.16) Nhưng tôi thấy, bạn bè cũng phải chia loại căn cứ vào nhu cầu của nhau để lựa chọn phương thức thích hợp. Chẳng hạn có loại bạn chuyên tâm sự, ta không nên tới kiếm họ vay tiền. Có loại bạn chỉ có thể làm tình, ta phải phân tách rõ giữa linh hồn và thể xác. Dễ làm tổn thương tới người khác và cho chính mình luôn là dạng người không rõ ràng đường biên phân cách đó.

(p.115) Đa số đàn ông trên thế giới đều như vậy. Vừa cần một sự gửi gắm tình cảm có thể tin cậy được, vừa âm thầm dõi mắt ra phương xa. Giống như một người ăn no trước, rồi lặng lẽ tính toán chọn lấy một món tráng miệng. Một cách làm vừa ích kỷ vừa bản năng.


Một quyển sách mà đọc vào sẽ có hẳn 2 thái độ rất rõ ràng: thích và không thích. Những người thích sự ngăn nắp, gọn gàng, khúc chiết, rành mạch sẽ không chịu nổi mớ hỗn độn của nó. Quyển sách mà 3 trang giấy khiến người đọc có cảm tưởng mình vừa rơi vào một đống nhùng nhằng của hơn 30 trang thì rõ ràng khó mà "cảm" được. Nhưng đã có người viết thay mình tất cả, nói thay mình tất cả thì há chẳng phải là một điều tốt đó sao... Vậy thì cớ gì mà một con người rất hỗn độn, với suy nghĩ rối nhùi lại không thích nó?!

Thượng Hải không hề xa lạ. Những hàng cây ngô đồng với màu xanh mướt màng không hề xa lạ. Những con người không xa lạ. Kiều không xa lạ...

Em cũng đã muốn làm bộ phim đó nhưng có lẽ em không được như Kiều...

Sunday, November 19, 2006

Nắng ở trên cao

Cảm giác ngồi cạnh anh vào lúc này thật lạ. Nàng chưa bao giờ trải qua trong hơn 20 năm từ ngày xuất hiện trên đời. Mà nàng bỗng nghĩ, biết đâu mình đã từng có cái cảm giác này, chỉ là khi đó mình còn quá nhỏ để nhận ra nó mà thôi. Nghĩ đến đó nàng suýt bật cười. Đại khái như là cảm giác của một cái bào thai còn trong bụng mẹ. Vừa êm ái, ấm áp, an toàn nhưng cũng vừa bồng bềnh như giữa một cái hồ nước to.

Nàng và anh đang ở trên độ cao 10.000m - đó là nàng nghe người ta nói chứ gần như clueless(*). Kiến thức vật lý (môn nàng tự nhận thấy là mình ẹ nhất) từ thời còn đi học chỉ còn trong nàng duy nhất về sự ma sát hay cọ sát gì đó. Đủ để nàng biết là nếu 2 bàn tay miết vào nhau thì sẽ sinh ra nhiệt luợng và người ta sẽ có cảm giác nó ấm lên. Nhưng đôi khi nàng cảm thấy dường như nó cũng chẳng phải là một phần của kiến thức vật lý nữa vì rõ ràng bà lão ăn xin ở đầu phố nàng ở có biết tí gì về vật lý đâu mà vẫn hay xoa 2 bàn tay với nhau mỗi khi trời lạnh.

Giữa anh và nàng gần như không có khoảng cách. Tay ghế nàng đã đẩy lên từ lâu - để anh thoải mái ngủ - như nàng giải thích với anh. Nàng cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, mắt khép nhưng đầu óc tỉnh như sáo. Anh chỉ đắp hờ tấm chăn và ngủ rất ngon. "Anh mệt và buồn ngủ quá!" Anh chỉ nói có thế với nàng và rồi chìm vào giấc ngủ.

Cánh quạt máy bay ồn kinh khủng. Nhưng tiếng cánh quay đều đều không làm người ta khó chịu, trái lại dường như có tác dụng ru ngủ dễ dàng hơn.

Nàng nói "Anh nè! Giúp em chuyện này nha!" Anh sẽ hỏi nàng "Chuyện gì em?" "Anh hứa là giúp em đi rồi em nói! Không hại gì đâu anh!" "Uhm..." "Anh nắm tay em nhé! Nắm thế này này" - nàng vừa nói vừa luồn những ngón tay của mình vào tay anh. Giọng nàng thì thầm "Nắm tay em thế này mãi nhé, đừng buông tay em ra nhé, đến cuối cuộc đời em!" "Không, đến cuối cuộc đời anh mới đúng chứ!" - Sao giống một câu chuyện nàng đã đọc đâu đó quá...

Máy bay bắt đầu giảm độ cao và sốc nhẹ. Nàng giật mình. Hóa ra câu chuyện giữa nàng và anh chỉ là một giấc mơ. Nàng thấy mình cuộn sâu hơn vào chiếc chăn mỏng. Anh vẫn ngủ say. Chuyến bay đêm dài 5 giờ sắp kết thúc và anh đang ngồi cạnh nàng. Và nàng vẫn chưa nói với anh "Hãy nắm chặt tay em đi đến hết cuộc đời này"...

(*) clueless: không đầu mối, không manh mối/thiếu khả năng cần thiết.

To be continued...

Sunday, November 05, 2006

Những giấc mơ của người đeo nhẫn – Dương Thụy

(Tặng Minh Hà)

Buổi sáng đến, ồn ào từ ngoài phố lẫn trong chính căn nhà của Thư. Đứa con gái hai tuổi rưỡi sau tiếng đồng hồ báo thức tự động ngồi dậy. Nó được mẹ huấn luyện theo kiểu Tây, không lôi thôi, không khóc lóc.
Con bé đánh răng, đi vệ sinh một mình rồi được mẹ thay đồ chỉnh tề ngồi vào bàn chuẩn bị ăn sáng. Thư thường chỉ uống vội ly sữa, cô tận dụng thời gian lúc chồng con ăn sáng để trang điểm.
Thư đến sở làm đúng tám giờ, ngồi vào bàn bắt đầu check những email đầu tiên. Trông cô thật chuyên nghiệp với bộ váy văn phòng cắt may thật khéo, dáng đi uyển chuyển năng động và thái độ tự tin trong các cuộc họp. Giờ nghỉ trưa, mọi người vẫn thấy Thư ngồi thật tập trung trước máy tính. Đảm nhận vị trí cố vấn pháp luật trong một công ty đa quốc gia, cô thường về đúng năm giờ rưỡi, mặc kệ những manager khác đang còn bận rộn ngồi lại và sẽ tắt máy lúc hơn bảy giờ.
Nhân viên dưới quyền thường kháo nhau Thư rất tham vọng và sẽ còn tiến xa hơn nữa. Ông sếp nước ngoài vốn khó hiểu cũng đôi lần tiết lộ: “Cô ấy có tương lai rất xán lạn”. Mọi người đều tin Thư sẽ là một ứng cử viên nặng ký cho những cơ hội thăng tiến nay mai. Cô thuộc dạng sẽ vượt qua được hết những thử thách khó khăn. Nhưng chỉ có Thư mới biết cô đang đối mặt với những thử thách gì.
Buổi tối, giấc mơ của Thư lại trở về. Thư tỉnh giấc, chồng cô đang trong giấc ngủ mỏi mệt. Cô ước gì anh có thể chia sẻ với mình cảm giác choáng ngợp từ giấc mơ mang lại. Nhưng chồng cô trông bệ rạc quá, mắt nhắm nghiền, thở từng nhịp dài, thân hình thõng ra bất động. Anh đã làm việc căng thẳng từ sáng sớm đến tối mịt nên khi đặt lưng xuống anh không muốn ai quấy rầy, kể cả những giấc mơ. Thư đã rất kinh ngạc khi biết rằng anh hầu như không bao giờ nằm mơ.
Ngày cô quyết định lập gia đình, một nửa bạn bè tiếc nuối, một nửa đồng tình, chép miệng: “Thì cũng phải đến lúc bỏ cuộc chơi...”. Thư cười, cố pha trò một câu: “Cũng đành nhắm mắt dang chân!”. Cô biết mình có thể vượt qua những cuộc thi quyết liệt tuyển nhân viên cấp cao của các công ty chỉ với một câu: “Tôi không ngại thử thách!”.
Thế nhưng cô không vượt nổi áp lực xã hội và những chuẩn mực đã được những con người không nắm giữ cuộc đời cô lập ra. Cô không dám “vượt khỏi vòng lễ giáo” và phải “yêu chay” biết bao những chàng trai tuyệt vời. Cô không dám làm một phụ nữ độc thân khi tuổi đã tròm trèm ba mươi mà phải chọn cho mình một người chồng trên mức trung bình theo chuẩn của xã hội Việt Nam. Cô không dám nói “không!” khi gia đình chồng mong muốn có cháu ngay sau ngày cưới. Và giờ đây cô không dám tỏ thái độ khi mẹ chồng “khủng bố” mỗi ngày về một đứa cháu trai phải được sinh vào năm sau.

* * *

Ngay hôm đầu tiên đến Cambridge, Thư nôn nóng đi bộ ra trung tâm dạo một vòng tham quan thành phố. Chiều chủ nhật thật yên tĩnh, những ngôi trường vắng lặng vươn cao những ngọn tháp đẹp kiêu hãnh. Bóng dáng bọn sinh viên trẻ trung lượn lờ trong những con phố hẹp được lát đá công phu. Thư thuê xuồng, dạo trên dòng sông Cam êm đềm chảy vắt qua những college (1) cổ xưa.
Giọng người chèo xuồng ấm áp sau lưng: “Đây là Queen college, Saint Catherine college, King's college, Trinity college, Saint John's college...”. Cô lặng người ngắm thiên nhiên đang vào xuân, cỏ cây đổi sang màu xanh tràn đầy sức sống, hoa mọc khắp nơi rực rỡ muôn màu, trời trong lành man mác lạnh. Cambridge nên thơ và dịu dàng quá với sắc màu thiên nhiên hiền hòa mà sang trọng hiếm có, với những ngôi trường tồn tại đã mấy trăm năm, sừng sững như những tòa lâu đài quyền quí.
Dù đã đi qua nhiều thành phố châu Âu, Cambridge vẫn đang làm Thư xúc động đến nghẹn thở. Cô thấy mình may mắn biết bao nhiêu. Thật xứng đáng với tất cả công sức Thư đã bỏ ra để thực hiện giấc mơ hằng đêm luôn ám ảnh cô. Thư đã truy tìm trên Internet trong suốt thời gian đồng nghiệp ngủ trưa cả năm nay để có được khóa học miễn phí này. Rồi quá trình thuyết phục sếp cho vắng mặt ba tháng trong công ty cũng thật căng thẳng. Và cuối cùng là một cuộc “cách mạng lớn” với gia đình chồng để họ cho phép Thư đem con gái về bên ngoại chăm sóc và “tạm hoãn” chuyện có tiếp một đứa con trai nối dõi tông đường.
- Lần đầu cô đến Cambridge phải không? - Người chèo xuồng cất giọng hỏi - Cô đi du lịch hay đến đây học?
- Cả hai!
Thư ngoái đầu lại nhìn, giờ cô mới nhận ra người chèo xuồng trông còn rất trẻ với khuôn mặt thư sinh rất khôi ngô. Anh cười với Thư thân thiện, tự giới thiệu mình tên Tom.
- Giống con mèo Tom trong Tom và Jerry phải không? - Thư bật cười - Con gái tôi rất mê mèo Tom, nó nói chuột Jerry tuy thông minh nhưng ác!
- Cô có con rồi sao? - Tom sửng sốt - Trông cô trẻ quá!
- Cảm ơn! - Thư thấy thật phấn chấn - Anh đoán tôi bao nhiêu?
- Cô giống sinh viên - Tom lúng túng - Tôi không đoán nổi đâu, thường người châu Á trông trẻ lắm...
Lúc Thư lên bờ và nói tạm biệt với Tom, cô cho biết mình tên Anh Thư, tức là “nữ anh hùng”. Nếu không nhớ được tên cô, anh chỉ cần gọi “Heroine” (2). Tom cười: “Chúng ta sẽ còn gặp nhau sao?”. Thư gật đầu: “Tôi nghĩ như vậy!”. Cô đi bộ về nhà trọ, bà chủ nhà gốc Ấn Độ đang chờ cô cùng ăn tối.

* * *

Thư bật đèn ngồi dậy nhìn ra bầu trời đêm. Chồng cô giờ này chắc đang bận rộn ở công ty. Những ngày đầu cưới nhau, dẫu là một cuộc hôn nhân có lý trí can thiệp Thư vẫn biết mình yêu và kính trọng anh thật nhiều. Nhưng cô không ngờ người đàn ông tưởng rất mạnh mẽ như cây tùng cây bách cho cô dựa ấy lại không chịu nổi áp lực từ gia đình mình, họ dè bỉu anh chiều vợ thái quá sẽ làm cô “hư”, chê anh “yếu” không đủ sức áp chế vợ, lên án anh bất hiếu không đòi vợ có nghĩa vụ sinh một đứa con trai.
Cô thất vọng biết bao những khi đuối lý anh chỉ biết ngụy biện: “Dù sao, anh cũng là chồng! Dù sao, đó cũng là mẹ chồng của em. Dù sao, em vẫn đang sống ở Việt Nam...”. Chồng cô đã trốn chạy những khi Thư nhắc lại trước lúc cưới nhau anh luôn hứa sẽ không để cuộc sống bận rộn của gia đình làm cản bước tiến nghề nghiệp. Anh đã cho cô niềm tin mình sẽ được ủng hộ nếu muốn tiếp tục vươn lên.
“Nếu xã hội luôn tạo cơ hội cho người chồng được thăng tiến - Thư cáu - không có lý gì để người vợ chịu thiệt thòi trên con đường sự nghiệp”. Chồng cô ngày càng lao vào công việc, anh trốn tránh những cuộc tranh luận đòi hỏi “quyền bình đẳng thật sự” của vợ. Và Thư chán nản nhận ra anh cũng tránh luôn những giờ phút đầu ấp tay gối. Họ dần xa nhau...

* * *

Mỗi ngày bà Asuri làm cho Thư một suất ăn sáng theo kiểu Anh gồm xúc xích chiên, trứng ốpla, một lát thịt nguội, một trái cà chua, dăm tai nấm xào và một muỗng lớn đậu trắng. Cô cố gắng ăn thêm hai lát bánh mì nướng và uống một ly trà sữa rồi thong thả đi bộ từ nhà đến trường, băng qua những con phố hẹp, những ngôi nhà nhỏ xinh, một công viên đang mùa hoa nở vào đầu xuân và những ngôi trường cổ kính hàng thế kỷ.
Thư luôn thấy hạnh phúc được bách bộ trong tiết trời dễ chịu, kể cả nếu có phải che dù dưới cơn mưa xuân nhẹ nhàng. Buổi trưa cô không ăn gì vì bữa English breakfast của bà Asuri vẫn còn đầy trong bao tử. Tối về Thư lại ăn cùng bà, thường là một chén xúp nóng và các món cá nấu với rau củ. Asuri kể lể những bất công trong xã hội Ấn Độ còn Thư lên án thân phận thua thiệt của phụ nữ Việt Nam.
Ăn xong bà Asuri phải dọn dẹp còn Thư đủng đỉnh lên phòng mình, bật tivi xem đủ thứ kênh rồi mở tiểu thuyết ra đọc trước khi chìm vào giấc ngủ thoải mái. Quả là một giai đoạn đẹp trong cuộc đời: không công việc, không phục vụ chồng con và cả không áp lực từ gia đình chồng. Khóa học không có gì thử thách, những buổi thảo luận nhẹ nhàng, các giáo viên nhiệt tình và bạn bè đều là dân luật, thân thiện đến từ khắp nơi.
Một buổi trưa không có giờ học, đang rảo bước trong hành lang vắng lặng của viện bảo tàng, ai đó hét to: “Ma túy! Ma túy!” (2) làm Thư chột dạ. Cô bỏ đi thật nhanh ra lối cổng chính nhưng có tiếng chân người đuổi theo rầm rập xuống cầu thang gỗ. Thư kinh sợ bỏ chạy nhưng không đủ nhanh để thoát khỏi một dáng người vội vã chụp vai cô lại.
- Xin chào! Tôi nè! Làm gì chạy dữ vậy? Không phải cô tên Heroin sao?
- Anh...? - Thư chợt nhận ra “anh lái đò” trên dòng sông Cam - Tom! Hôm nay không làm việc hả?
- Có chứ! - Tom vui vẻ vì đã được nhận ra - Tôi làm việc ở đây!
- Ở viện bảo tàng sinh vật? - Thư nhíu mày - Không chèo xuồng chở khách du lịch sao?
- À! - Tom bật cười - Đó chỉ là việc bán thời gian kiếm thêm chút đỉnh. Công việc chính của tôi là nghiên cứu... bướm.
Thư còn đang ngơ ngác Tom đã kéo tay cô đến bên quầy trưng bày những con bướm đủ kiểu. Anh nói thiên nhiên đã ưu đãi cho giống côn trùng này thật nhiều đặc ân, đến mức con người phải ganh tị vì bộ cánh loài bướm thật phong phú đến diệu kỳ. Tom khoe thêm: “Tôi đang làm nghiên cứu sinh về bướm!”. Thư kinh ngạc: “Có nghĩa anh sẽ là tiến sĩ... bướm của Đại học Cambridge?”. Tom gật đầu tự hào còn Thư đang ôm bụng cố nén không bật lên cười một cách vô duyên.
Tối đó cô có cớ ra khỏi nhà sau một tuần ở Cambridge đi ngủ sớm. Bà Asuri thấy Thư diện áo váy lộng lẫy, thắc mắc cô đi chơi với ai. Thư lắc đầu không đáp, làm ra vẻ bí mật. Trong đời cô chưa bao giờ được tiếp cận với một nhà côn trùng học, một người bỏ thời giờ và công sức của mình chỉ để cả đời say mê về những con vật bé tí.
Nhưng buổi tối hôm đó Tom không nhắc gì đến những con bướm, anh kể mình người Hà Lan, sang Anh theo học bổng của chính phủ nước này được một năm rồi. Tom vui tính và hồn nhiên với những câu chuyện cười kiểu Mr.Bean, có phần nhạt nhẽo so với một người luôn tự hào mình có lối suy nghĩ chiến lược như Thư. Tuy nhiên cô cũng bật cười hưởng ứng chàng trai dễ thương.
Đến lần hẹn thứ ba trong một câu lạc bộ sinh viên, Tom tự nhiên chào: “Hello, darling!” (3) khi vừa gặp Thư. Bà Asuri cũng hay gọi cô là “my darling” nên cô tự trấn tĩnh, nghĩ không có gì ầm ĩ chừng nào “tiến sĩ bướm” chưa gọi cô là “my love”.
Thế nhưng ngay tối đó, khi mở cửa cho Thư về lúc đã muộn, Asuri nhắc nhở: “Lần sau nhớ lấy theo chìa khóa nhé, my love!”. Thư vô cùng bối rối, cô nhận ra bên Anh người ta gọi nhau loạn xạ bằng những từ âu yếm mà không nhất thiết phải yêu đương gì. Đã thế, cô không có gì phải dè chừng Tom, cứ để anh thoải mái. Nhưng Thư biết thật ra chính cô mới đang thoải mái. Cô thích vẻ hồn nhiên của chàng trai, nụ cười trẻ thơ trên đôi môi duyên dáng hay làm cô thở dài và ánh mắt tinh nghịch của Tom cứ ám ảnh Thư.
Anh nhiệt tình đưa cô đi chơi khắp nơi, sang Oxford, ghé Stonehence, đến London vào những ngày cuối tuần. Thỉnh thoảng Tom mời Thư về căn hộ nhỏ nấu nướng những món Hà Lan và cô trổ tài đãi anh những món Việt. Thư “enjoy” những thời điểm bên Tom đầy phấn khích. Ngoài anh ra cô không giao du với các bạn học cùng khóa dù họ chung nghề nghiệp và cùng một lối “suy nghĩ chiến lược” của dân luật.
- Tom! Thử nghiêm túc một chút nhé! - Thư dò hỏi - Anh tính cả đời đi theo mấy con bướm đủ màu như vậy hoài sao? Rồi anh sống bằng gì? Làm “lái đò” kiếm chút bạc cắc hay làm bồi phục vụ trong những quán bar? Không vợ con gì sao?
- Không phải chính em đang cố thoát ra cuộc sống tẻ nhạt của một người có gia đình để tìm về với giấc mơ được tiếp tục học hỏi, được theo đuổi những gì mình đam mê trong một cuộc sống ung dung tự tại sao?
- Nhưng... - Lần đầu tiên Thư nhận ra Tom không hề hồn nhiên như cô tưởng - Em cũng chỉ cố thoát ra cuộc sống tự do trong một khoảng thời gian ngắn, rồi sẽ phải quay về với những nghĩa vụ của mình. Như vậy an toàn hơn, bền vững hơn...
- Em sống cho hạnh phúc của riêng mình hay của những người khác cảm nhận giùm mình? - Tom nghiêm túc hỏi - Nếu chỉ có nghĩa vụ, em còn hạnh phúc không? Và nếu đã không hạnh phúc thì an toàn và bền vững để làm gì?
- Tom - Thư tuyệt vọng kêu lên - Đừng cực đoan quá chứ! Em cũng muốn được “ung dung tự tại” như anh, nhưng...
- Em không can đảm tí nào, darling! - Tom nhìn Thư buồn bã - Vậy sao tên “nữ anh hùng”? Tôi thích em là “ma túy” hơn, em có khả năng làm cho người ta nghiện đó!
Thư nghiêm mặt: “Đừng, Tom!” nhưng anh đã ôm lấy vai Thư và dịu dàng đặt vào môi cô một nụ hôn đắm đuối. Thư không đủ can đảm như Tom vừa nhận xét, cô không thể đẩy anh ra và kinh ngạc nhận ra chính Tom mới là “ma túy” làm cô không dứt nổi. Gần ba tháng qua, dù cận kề bên nhau và có những thời điểm thân mật đủ để Tom vượt qua ranh giới của một tình bạn, anh đã cố không làm một người “tay đeo nhẫn” như Thư phải bối rối. Nhưng rồi chuyện gì đến đã không thể không đến...

* * *

Bà Asuri nhìn Thư không nuốt nổi buổi ăn sáng theo kiểu Anh. Cô càu nhàu thức ăn nhiều quá rồi bực bội uống ly trà sữa chưa kịp nguội đến mức phải buông cái tách vỡ vụn trên sàn nhà. Thư im lặng ôm lấy miệng. Môi cô bỏng rát và nước mắt ràn rụa. Bà Asuri vẫn không ngừng quan sát cô. Bà lặng lẽ cúi xuống gom những mảnh sứ mong manh lại.
“Nhanh thật, mới đây mà em sắp phải rời Cambridge rồi - cuối cùng Asuri cũng lên tiếng - Hẳn con tim em đang tan vỡ như cái tách này?”. Thư ngạc nhiên nhìn bà chủ nhà, chưa bao giờ bà nói chuyện theo kiểu trừu tượng như vậy. Cô đính chính: “Chỉ rạn vỡ thôi!”. Asuri mỉm cười: “Tiếng Anh của em chuẩn xác quá! Tôi vẫn thường hâm mộ em, darling!”. Thư bắt đầu mất bình tĩnh, cô hỏi thẳng: “Ý bà là gì?”. Asuri lại cười, một nụ cười rất “thiền” của người đàn bà trung niên gốc Ấn.
Bà chậm rãi nói như thể tiếng Anh không lưu loát lắm: “Tôi hâm mộ người biết biến giấc mơ thành hiện thực như em, darling. Còn tôi, em thấy rồi đó, tôi làm việc từ sáng sớm đến tối mịt trong căn nhà cho thuê này, từ việc nấu buổi sáng, dọn phòng, chùi cầu tiêu cho đến thức khuya mở cửa cho khách. Chồng tôi chẳng mó tay vào việc gì.
Ở Anh mấy tháng qua em có thấy những người đàn bà Trung Á mặc áo choàng đen che kín từ đỉnh đầu đến gót chân, những phụ nữ châu Phi luôn gằm mặt đi sau lưng chồng, những cô gái Trung Hoa chỉ có thể kết hôn với người cùng chủng tộc? Dù sống ở một đất nước tự do luôn đề cao nữ quyền, chúng tôi đã không thoát được xiềng xích vô hình của những lề thói trói buộc phụ nữ.
Có những phụ nữ bị ngược đãi, bị bạo hành, thậm chí bị giết chết. Luật pháp Anh che chở cho chúng tôi, nhưng chính bản thân chúng tôi không đủ sức bảo vệ cho chính mình. Chúng tôi cũng có những giấc mơ, rồi thất vọng với hiện thực và cuối cùng là không mơ mộng gì nữa. Mỗi đêm tôi ngồi thiền hai tiếng để đầu óc được trống rỗng, để đừng mơ và đừng dằn vặt vì những giấc mơ của mình!”.
Thư ngồi im lắng nghe, cuối cùng cô đứng lên chuẩn bị đi học buổi cuối. Thư yêu biết bao nhiêu đoạn đường này, những con phố hẹp, những ngôi nhà nhỏ xinh, một công viên đầy hoa và những ngôi trường cổ kính hàng thế kỷ. Cô sẽ nhớ Cambridge, nhớ những chiếc xuồng trôi lững lờ trên sông Cam và nhớ người con trai có nụ cười trẻ thơ dám sống đời ung dung tự tại.
Tom đưa Thư ra phi trường Heathrow, lúc nắm tay nhau lần cuối nói lời tạm biệt, anh tặng cô chiếc hộp vuông đựng những con bướm nhỏ xinh nằm ngoan ngoãn. “Quà cho con gái, nói của mèo Tom tặng! - Tom cười tinh nghịch - Và cố làm sao cho nó có ngày được vào Đại học Cambridge!”.
Thư bất ngờ, cô chưa kịp cảm ơn, Tom đã vội vã nói tiếp: “Mẹ tôi rất đẹp, thông minh và năng động. Ngày trước bà cũng có nhiều giấc mơ... Không có mẹ, tôi đã không thể thực hiện trọn vẹn niềm đam mê của mình!”. Thư im lặng lắng nghe, và anh tiếp tục thổ lộ: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã thấy em thật giống mẹ tôi hồi trẻ!”. Thư lặng người, cô để Tom cúi xuống hôn nhanh lên môi mình, thì thầm: “Hãy cho con gái thật nhiều ước mơ, và cả em nữa, darling!”.

* * *

Thư vẫn thường có những giấc mơ, những buổi trưa không ngủ lang thang trên mạng, những niềm vui bên đứa con gái nhỏ xinh và người chồng trầm tĩnh. Cả nhà đi chơi thật nhiều để tận hưởng những giờ phút thư giãn, thoát khỏi những ràng buộc vô hình để can đảm sống cho chính mình. Thỉnh thoảng cô mơ thấy những con bướm đủ màu bay chấp chới trên dòng sông Cam, rồi nhẹ nhàng đậu lên ngọn tháp đẹp kiêu hãnh của ngôi trường cổ kính hàng thế kỷ. Đâu đó trong làn sương mù Cambridge buổi sớm mai, vọng lại tiếng ai gọi “Heroine” âu yếm, thật gần...

(1) Các trường đại học trực thuộc Đại học Cambridge
(2) Heroine (nữ anh hùng) và heroin (ma túy) có cách đọc giống hệt nhau
(3) Chào cưng!


Lúc trước có thời gian rất thích giọng văn của Dương Thụy. Nhưng càng ngày thấy lối viết của chị cứ càng đi vào lối mòn. Sau truyện ngắn mới nhất đăng trên báo TTCN này thì dường như không còn "cảm" được những tác phẩm của chị nữa. Nó như bị giới hạn bởi trách nhiệm, nghĩa vụ, đạo đức... quá nhiều mà đánh mất "cái tôi" nên có của một cây bút trẻ với những đề tài rất trẻ và thi thoảng gai góc.

Saturday, November 04, 2006

Cú điện thoại - Phan Việt

Khi chuông điện thoại đổ thì Nam đang ngồi đọc sách. Nam lưỡng lự một chút rồi nhấc điện thoại. Không có nhiều người biết số điện thoại di động của anh, cho nên đây hẳn là một người bạn, và hẳn phải có việc.
- Có phải Nam đấy không?
- Tôi, Nam đây, xin lỗi, chị là ai thế?
- Có lẽ anh không nhớ tôi đâu; tôi là bạn của Toko, chúng ta gặp nhau một lần trong International House hồi tôi đến thăm Toko ở đó. Lần đó anh cho tôi số điện thoại. Tôi học toán bên Trường DePaul.
Nam cố nhớ lại và loáng thoáng tưởng tượng ra khuôn mặt của cô gái. Nửa năm trước, anh ở trong khu ký túc có tên International House của Đại học Chicago và chơi thân với một nhóm bạn người Nhật. Có Toko, Katamy, Haru, và một vài người nữa - những người bạn Nhật chăm chỉ, nghiêm khắc và trọng danh dự. Trong phòng học kiêm thư viện của International House, hầu như tối nào anh và mấy người bạn Nhật cũng là những người ở lại cuối cùng. Họ thường đánh một ván cờ trước khi đi về phòng - thường vào khoảng 3 giờ sáng. Rồi Nam thuê nhà riêng và chuyển ra ở bên ngoài. Anh ít gặp lại những người bạn Nhật. Chương trình nghiên cứu sinh của anh khá nặng và càng về cuối thì càng mất nhiều thời gian.
- Dĩ nhiên là tôi nhớ. Tôi chỉ không nhớ tên. Xin lỗi, chị tên là gì nhỉ? - Nam hỏi.
- Aika.
- À, phải rồi Aika. Chị khỏe không?
- Tôi cũng bình thường; còn anh thế nào?
- Tôi cũng vậy thôi... Chị gọi tôi có việc gì chăng?
- À không... thực ra vấn đề là thế này, hôm nay tôi ở nhà một mình, ngày hôm nay nữa là tròn bốn tuần tôi ở nhà một mình, tôi chỉ muốn gọi điện nói chuyện với một ai đó; các bạn bè thân của tôi đều đi nghỉ Thanksgiving hết rồi. Không biết tôi có làm phiền anh không?
- Cũng không hẳn... tôi cũng chỉ đang đọc sách thôi...
- Anh có phiền không nếu chúng ta nói chuyện một lát?
- Không đâu, dĩ nhiên là không rồi...
- Cảm ơn anh...
- Vậy là chị không đi đâu nghỉ Thanksgiving?
- Không... tôi chẳng muốn đi đâu cả... đi đâu thì cũng vậy thôi...
- Chị còn học mấy năm nữa?
- Tôi còn khoảng hơn 1 năm, nhưng không chắc tôi có học hết không.
- Nghĩa là sao?
- Là có thể tôi sẽ bỏ học...
- Bỏ học ư? Nhưng chị chỉ còn hơn 1 năm, sắp xong rồi, sao chị không học nốt.
- Ai cũng nói vậy; nhưng tôi không chắc.
- Lấy được bằng tiến sĩ sẽ có lợi cho chị sau này; đằng nào thì chị cũng đã học sắp xong rồi.
- Bây giờ, một ngày ở trường cũng dài bằng một thế kỷ. Tôi đã chán ngấy trường học rồi. Ở lại thêm một năm sẽ là một cực hình quá sức của tôi.
- Tồi tệ đến vậy sao?
- Còn hơn cả tồi tệ... tôi không thể nào chịu nổi nữa rồi - giọng Aika nén chặt lại.
Nam cảm thấy bồn chồn, như thể anh chính là người gây ra tình cảnh của Aika. Nếu có một phụ nữ ngồi trước mặt anh và khóc, có thể anh sẽ đưa một cái mùi xoa, hoặc nếu quá lúng túng thì anh sẽ bỏ đi. Còn một người qua điện thoại, anh biết làm gì. Nói những lời an ủi thì Nam không thể. Đơn giản là anh không quen, cho dù anh biết đích xác cảm giác mà Aika vừa nói...
- Giáng sinh này chị có về Nhật thăm nhà không? - Nam hỏi, cố lái câu chuyện sang một hướng khác.
- Có thể tôi sẽ về, có thể không; còn tùy xem tình hình thế nào.
- Bao lâu rồi chị chưa về nhà?
- Hai năm rồi.
- Nhà chị có nhiều anh chị em không?
- Tôi là con một, ba mẹ tôi đều đã già... Anh đến Kyoto bao giờ chưa?
- Tôi chưa. Tôi mới đến Tokyo thôi.
- Kyoto rất đẹp. Cố đô cũ của Nhật. Mọi thứ yên ả hơn nhiều so với ở đây. Ít nhất là nơi tôi sống, mọi thứ đều yên ả và nhẹ nhàng.
- Chị nên về nhà...
- Nhưng về nhà không giải quyết được vấn đề của tôi.
Vấn đề của tôi. Đằng sau cánh cửa này không biết là thế giới nào; nhưng chắc là không vui vẻ gì. Nam im lặng.
- Anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ toán chưa? - Aika hỏi, giọng dịu xuống.
Nam im lặng.
- Không, tôi không nghĩ đến việc đó. Tôi cũng có lúc chán học, nhưng ai cũng có lúc chán học cả. Chị đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ qua và chị sẽ lại thấy yêu thích toán như trước thôi. Chị hãy đi đâu đó nghỉ, rồi sẽ khá hơn.
- Nhưng nếu đây không phải là vấn đề thời điểm, không phải sự mệt mỏi bình thường, mà là tôi đã chọn sai, thì sao?
- Không phải đâu, chị biết rõ sự lựa chọn của chị. Ai cũng có lúc cảm thấy thế này. Rồi sẽ qua thôi. Chị chịu khó tập thể thao, hoặc đi chơi xa. Hãy về nhà một thời gian, rồi chị sẽ lại bình tĩnh trở lại.
- Không, anh không hiểu rồi...
- Chắc chị bị stress rồi, hãy tập thể thao hoặc đi đâu đó nghỉ một thời gian; rồi chị sẽ trở lại bình thường.
- Anh không hiểu rồi!!!
- Không hiểu ư? Không hiểu ư? Một cơn giận bất chợt dâng lên bóp nghẹt lấy anh, gần như làm anh tắc thở và đau thắt trong lồng ngực. Anh có thể giết chết một ai đó vào ngay lúc này. Chọc dao vào cổ cho tóe máu ra, rồi thảnh thơi ngoảnh đi - ví dụ thế chẳng hạn. Anh có thể giết chết ai đó. Nam cảm thấy như máu trào ra trong họng anh, tanh lợm.
- Aika, xin lỗi chị, có lẽ tôi phải đi ăn tối một lát... - Nam nói, cố gắng ghìm giọng xuống.
- Tôi xin lỗi. Có lẽ tôi cũng nên kiếm cái gì ăn tối. Tôi có thể gọi lại cho anh sau không? Thú thật là tôi buồn chán quá; tôi muốn nói chuyện với một ai đó; chuyện gì cũng được, bất cứ chuyện gì anh thích...
- Chắc chắn rồi, chị cứ gọi lại. Nam không đói nhưng anh vẫn quyết định đi bộ ra phố ăn tối. Anh để đầu trần. Trời rét căm căm và tuyết đóng thành một lớp băng mỏng trên lối đi. Anh phải men theo rìa cỏ mỏng ở bên mép đường để khỏi ngã. Đi một lúc, Nam nhận ra các cửa hàng đều đóng cửa vào đêm lễ; chỉ còn có McDonald, KFC và các hàng fastfood là mở cửa.
Nam quyết định đi vào McDonald mua một cái bánh mì kẹp. Ở cửa ra vào, anh thấy một người đàn ông da đen đứng co ro cầm một cái cốc nhựa xin tiền. Nhiều người khổ hơn mình nhiều (chắc vậy). Anh bỏ vào cốc 50 xu. Người đàn ông cảm ơn và nhanh nhẹn mở rộng cửa cho anh vào. Trong lúc ngồi ăn, Nam băn khoăn không biết Aika ăn gì vào buổi tối.
Đến một lúc nào đó, trong khi nhai, Nam nhận ra mình đang nghĩ đến một thành phố khác. Anh tưởng tượng ra một ngôi đền cổ ở Kyoto, sân đền lát đá xanh, phủ đầy rêu phong. Bao quanh đền là những rặng hoa anh đào đang nở rộ. Và dưới bóng một cây anh đào đỏ chói, Aika đang ngồi chậm rãi gắp thức ăn từ trong những cái hộp gỗ sơn mài nho nhỏ màu đỏ và đen - loại vẫn thấy bán ở khu phổ cổ Hà Nội cho khách du lịch Tây. Aika không hề ngẩng lên khi ăn; trong lúc đó, những cánh hoa anh đào cứ rơi xuống như mưa ở xung quanh chỗ Aika ngồi, thành một quầng tròn đỏ, tươi rói như máu ứa, như mực son Tàu.
Anh khẽ lắc đầu để tẩy cái vệt son đỏ ra khỏi não.
Gần 9 giờ tối, chuông điện thoại lại đổ. Nam nhìn số và nhận ra số điện thoại của Aika. Tim anh nặng trĩu. Anh lưỡng lự rồi quyết định để kệ cho chuông điện thoại đổ dài. Không thấy Aika để tin nhắn.
Mười một giờ đêm, Nam nằm trên giường đọc sách. Chuông điện thoại lại đổ, xâm chiếm cả căn phòng. Anh nhìn số. Tim anh đập thình thịch. Vẫn là Aika.
Nam biết rõ anh không thể.
Sau đó, khi căn phòng đã trở lại im ắng, Nam bấm nút vặn nhỏ chuông đi, để nếu có ai đó gọi lại thì anh sẽ không nghe thấy.
Sáng hôm sau, khi Nam tỉnh dậy, trên màn hình điện thoại không báo cuộc gọi nhỡ nào.
Nam thở ra, cúi nhìn hai lòng bàn tay mình. Anh thấy chúng như tay của một người lạ.
*
Nửa năm trôi qua. Có một chiều cuối mùa xuân, Nam đang thả bộ trên đường từ trường về nhà thì gặp Toko. Họ không gặp nhau đã lâu kể từ khi Toko tốt nghiệp và rời khỏi trường mùa đông trước đó. Hai người tay bắt mặt mừng. Họ rủ nhau tạt vào Starbucks uống một tách cà phê và nói chuyện. Câu chuyện được hơn 1 tiếng thì nhạt dần. Bên ngoài đèn đường bắt đầu được thắp lên. Nam nói hững hờ để giữ câu chuyện trong lúc họ đứng dậy mặc áo choàng chuẩn bị ra về:
- Cách đây lâu rồi, Aika có gọi điện cho tôi. Không biết cô ấy dạo này ra sao. Đã tốt nghiệp và về Kyoto chưa nhỉ?
Toko đang đi dở găng tay, ngừng hẳn lại nhìn Nam:
- Aika ở bên DePaul à? Anh không biết gì sao?
- Biết gì?
- Cô ấy chết được nửa năm rồi. Cô ấy tự tử vào đúng đêm Thanksgiving năm ngoái. Cô ấy chích dao vào bụng rồi cứ để máu chảy ra đến chết. Theo kiểu samurai ngày xưa. Thế mà nửa năm rồi...
Nam đưa hai tay lên, ngọ nguậy những ngón tay cho dẻo, rồi cẩn thận đi găng tay. Toko đã đi xong găng và đội mũ. Họ chào nhau ở ngoài cửa, rồi bước về hai ngả dưới làn mưa bụi lắc rắc của mùa xuân. Nam ngoái nhìn theo Toko, tự hỏi nửa năm nữa hay bao giờ thì anh sẽ lại nhìn thấy Toko.

Trong 1 ngày mà bắt gặp "con dao" đến vài lần, cũng là một sự trùng hợp thú vị nhỉ!

Sunday, October 29, 2006

What's wrong?!

I don't know but I believe...
There's something wrong with this page. The error page accidentally appears after blogging. Somethings like "Java script" problem.


Thus please be calm if you see a blog appear twice or some "abnormal" blog on this page.
Thanks for visiting.
T.

Cô đơn trên mạng - Janusz Leon Wisniewski

(p.338)
Có thể là đúng - cô nghĩ - phụ nữ, nếu có cơ hội, bao giờ cũng muốn là người đàn bà quan trọng nhất đối với càng nhiều đàn ông càng tốt. Nhưng chỉ đến một thời điểm nào đấy. Phụ nữ có thể yêu cùng lúc hai người đàn ông cho tới khi mà một trong hai người đàn ông chưa nhận ra. Điều này thì chắc chắn là cô biết.

(p.503)
"Jakub, em đang say. Vì vang chỉ ít thôi. Cơ bản là vì những kỷ niệm. Cám ơn anh vì anh hiện hữu. Và
vì em có thể hiện hữu".

(p. 464)
Anh là vô cùng quan trọng đối với em. Em biết ơn anh rất nhiều và không chỉ vì những gì em cảm thấy. Nhờ có anh mà em hoàn thiện hơn, tốt hơn, em cảm thấy mình độc đáo và không thuộc loại trung bình.Có thể ít thông minh hơn một chút (mọi cái vốn vẫn tương đối vậy), nhưng chắc chắn là tuyệt vời đặc biệt. Đúng thế, em cảm thấy giờ đây mình sống đầy đủ hơn và có ý thức hơn. Em say mê tất cả những suy ngẫm và mơ màng mà anh mang đến cho em. Chúng khiến em vui biết bao.

(p.403)
Mọi người chuyển động theo những lộ trình đã được vạch sẵn bởi số phận hay định mệnh - tên gọi không quan trọng. Chúng giao cắt với lộ trình của chúng ta trong chớp mắt rồi lại đi tiếp. Còn hơn cả hiếm và rất ít ở lại lâu hơn và muốn đi trên con đường của chúng ta. Tuy nhiên cũng có những người xuất hiện đủ lâu, để người ta muốn giữ họ lại.



Thế giới thiếu vắng anh của em bỗng trở nên im ắng quá...

Thursday, October 26, 2006

Phù phiếm truyện – Phan Việt

Để trêu K.

Lời tác giả: Truyện này tôi viết trêu một người bạn; vì bạn này viết một câu là “Buổi tối tĩnh lặng một tí, các ấy lên gác thượng nghe bản này (một bản nhạc trong phim Điện Biên Phủ) bằng đôi loa ngon ngon, cộng thêm ly Gin, điếu Marl cầm tay, gái (im lặng) ngồi cạnh, trăng sao rì rào, nghe mà lòng miên man nghĩ về thời cuộc, đời thế là không có gì sướng bằng.”. Người bạn tên Kiên, nên phóng tác nhân vật trong truyện là K.

***

Để có mặt tại sân thượng một quán cà-phê với rượu Gin, thuốc Marl và “gái” vào một tối cuối tuần, K phải rời khỏi nhà.

K mới 25 tuổi, đẹp trai, có học, và chưa vợ. Rời khỏi nhà vào tối thứ Bảy - điều này nghe có vẻ hiển nhiên.

*
Để ra khỏi nhà, thường cần có một lý do. Đi làm. Đi sinh nhật bạn. Đi chợ. Đi có hẹn. Đi chơi. Vân vân…

Đôi khi người ta ra khỏi nhà vì không có lí do gì để ngồi ở nhà.

Không có lí do là một tình trạng đáng sợ với hầu hết những người có một chút tự nhận thức. Sự vắng lặng của suy nghĩ hoặc suy nghĩa thường làm cho người ta hoảng sợ.

*
Nghĩa (meaning) là sản phẩm của suy diễn nội tâm hơn là thực tại. Nhân-quả là cái chỉ tồn tại trong thế giới tư duy; chứ thường không quan sát trực quan được. Sự mô phỏng hoặc suy diễn về nhân quả thì có.

Theo một nghĩa nào đó, thế giới này là một tổng thể chắp vá các mô phỏng của thế giới tư duy.

*
K không đi một mình mà đi với một người bạn gái. Thống kê (1) cho thấy 99,9% những người ở độ tuổi 25, đẹp trai và chưa vợ, thường ra khỏi nhà vào tối thứ bảy cùng với một ai đó; hoặc có thể ra khỏi nhà một mình nhưng sẽ gặp một ai đó. Chỉ có 0,1% không gặp ai. Số 0,1% này thường bị coi là “lập dị” và/hoặc “thiên tài” .
Sau nhiều hành trình vòng vèo, K và người bạn gái có mặt ở trên sân thượng một nhà hàng. K không biết nhà hàng này. Người bạn gái dẫn anh tới đây vì - theo lời cô ấy - “nó lạ”. “Lạ” - sau này K nhận ra - vì nó nằm trên một sân thượng hẻo lánh, bàn ghế không phải là ghế gỗ hay ghế sắt Xuân Hoà; bài trí có cả tranh của Thành Chương (2) lẫn ảnh Kurk Cobain (3) và Che Guevara (4). Nhạc lạ. Khách lạ. Đồ uống không ở trong những cái cốc thuỷ tinh Trung Quốc trắng và cao thông thường. Đèn treo cũng lạ. Cây cảnh treo cũng lạ. Vân vân. Trăm nghìn thứ lớn nhỏ khác nhau…

“Lạ” là một thứ “giá trị gia tăng”, không có hình thù cụ thể nhưng có thể truy dấu qua hoá đơn tính tiền khi K trở về nhà. Một ly Gin ở đây đắt hơn X đồng so với cái quán Dilmah lỗi thời ở đầu phố. K không thực sự thấy tiếc. Bởi vì người bạn gái đã có vẻ rất hứng khởi.

*
Hầu hết những người nghèo bình thường lo lắng về thiếu ăn. Hầu hết những người-có-học-bình-thường lo lắng về sự tầm thường. Khác biệt là cái họ tìm kiếm. Họ hưởng thụ sự nhận-thức-về-cái-khác-biệt và cả sự tìm-kiếm-cái-khác-biệt. Đôi khi họ bị đánh bẫy trong chính sự say sưa của mình.

Một số người - ở cuối hành trình này - nhận ra một sản phẩm phụ mà họ đã không chờ đợi: nhận ra rằng sự khác biệt của họ - đôi khi có tên là “vĩ đại” - không có cái ngang xứng tầm vóc trong thế giới này và (có lẽ) chẳng để làm gì. Kết quả của nhận thức này đôi khi là sự tự tử. Thuật ngữ khoa học gọi là “Phá sản sự sống”, tiếng Latin là Lifeahueyoscnhuqón (5).

*
Gin – cũng giống Vodka - được làm từ nước và rượu chưng cất nguyên chất, pha thêm vị. Người ta làm rượu bằng cách cho lên men ngũ cốc hoặc hoa quả (thường là nho); rồi sau đó chưng cất bằng quá trình đun sôi-bay hơi thông thường.

Marl là tên tắt của Marlboro - loại thuốc tiêu thụ số 1 thế giới. Thống kê ở Mỹ cho thấy Marl là thuốc của giới trung lưu da trắng. Trong số những người da trắng hút thuốc thì 60% hút thuốc Marl; trong khi đó chỉ có 6% dân da đen hút thuốc là hút loại này. 82% dân da đen hút Newport (6). Quảng cáo thuốc Marl cho nam - từ đầu - đã là những chàng cao bồi da trắng quất ngựa chạy trên thảo nguyên. Theo quy ước: bạn hút thuốc Marl, (cho nên) bạn nam tính, ít nhất cũng trung lưu, bạn tự chủ và có lẽ là “hay” .

K không say mặc dù Gin anh uống khá nặng. K không thể say vì K còn mải nghĩ. K nghĩ đến nhiều thứ; những thứ không tồn tại ở xung quanh trong vòng bán kính 10 mét. Người ta chỉ say khi uống mà không nghĩ. Khi người ta nghĩ, người ta không say được.

K nghĩ về thời cuộc. Công việc của K ở toà soạn khiến K tiếp xúc với đủ loại tin tức thế giới hàng ngày. K có cảm giác như thế giới này đang phát điên. Cứ nhìn ảnh một cô ả cai tù tươi cười thòng dây xích chó vào cổ một tù nhân trần truồng rồi lôi đi quanh trại giam, thì còn có thể nghĩ gì hơn ngoài việc cho rằng cô kia đã phát điên một cách có điều kiện? (7)

Điên loạn có điều kiện. K nghĩ đến những thí nghiệm kinh điển của Paplov (8) về phản xạ có điều kiện; rồi đến những thí nghiệm sau này của Watson (9); không khỏi nhận ra rằng loài người đã được tập cho sự điên loạn và tê liệt khi nhìn thấy sự điên loạn.
Chó tiết nước bọt khi đèn sáng. (10)

Người lên cơn điên khi thấy người khác…

Qua hàng ngàn năm, loài người chẳng tự do thêm mấy về mặt tư tưởng mà chỉ được giải phóng thêm về cơ bắp. Đời sống này vẫn nguyên dạng…

*
Vô thường

*
Nếu được cung cấp đầy đủ thức ăn, nước uống, một con chuột bạch có thể sống trong một cái lồng thí nghiệm chật hẹp cho đến lúc chết một cách bình thường.(11)
Nếu được cung cấp đầy đủ thức ăn, nước uống, một người sẽ ngồi được ở nhà bao lâu mà vẫn thấy “bình thường”? (12)

*
Người bạn gái của K yên lặng từ đầu. K không đoán được ý nghĩ của nàng. Nhưng nàng có vẻ hài lòng - thế là được rồi. K thích nàng. Nàng xinh xắn và khéo léo. Nàng hồn nhiên thụ hưởng sự được-đi-chơi-cùng-K vào một tối thứ Bảy. K lén quay sang nhìn nàng. Nàng đang mơ màng một điều gì đó; ánh mắt vui vui tản mát ở phía xa. K vội quay đi. Tiếng nhạc từ đôi loa Bose - một bài hát tình yêu - làm cho K không lộ tẩy. Cứ như thể nó đang thay K tâm sự với nàng.

Không có âm thanh, con người biết làm gì với ý nghĩ của mình?

*
Không kể loài người, các con đực của các loại động vật có vú chỉ thực hiện các hoạt động “cưa”, “tán”, “hẹn hò”, “cặp”, “bồ bịch” “gây ấn tượng” vào một mùa nhất định trong năm. Hoạt động này thường chỉ hạn chế ở việc dùng âm thanh ghẹo cái, đánh nhau tranh cái, nhảy cái. Chấm hết. Không đi kèm trách nhiệm sau cưa/tán/hẹn hò/cặp/bồ bịch; cũng không có ý thức trách nhiệm trước cưa/tán/hẹn hò/cặp/bồ bịch. Một tiến trình tự nhiên hoàn hảo.

Phần lớn thời gian còn lại trong năm, động vật có vú bậc cao chỉ phân biệt giữa thời gian săn mồi và nghỉ ngơi. Chúng không phân biệt ngày thường và cuối tuần; không có Gin, không có Marl, không có gái ở cạnh. Chúng không biết thế nào là “không có gì sướng bằng”.

“Gì” là một khái niệm xa lạ với thế giới tự nhiên.

“Bằng” là một khái niệm xa lạ với thế giới tự nhiên

*
Sự tự ý thức về sự phù phiếm cuối cùng thường cũng không ngăn được bản thân sự phù phiếm.

Sự tự nhận thức về khả năng nhận thức rút cục (thường) cũng không ngăn được vô thức.

*
11 giờ đêm K đưa bạn gái về nhà. Cô gái không dám đi lâu hơn giờ giới nghiêm của Mẹ. Tối thứ Bảy như vậy là hoàn hảo.

Trước khi đi ngủ, K. kiểm tra email và đọc tin cuối ngày.

Internet kéo con người lại gần; đồng thời bóp méo không gian và thời gian truyền thống; bóp méo nhịp sống của con người. K cảm thấy giấc ngủ bây giờ nặng nề hơn vì khi ngủ, K bị đẩy ra ngoài dòng chảy thác loạn đang diễn ra bên ngoài. Nỗi sợ bị bỏ rơi thường trực cả trong giấc ngủ. Buổi sáng nào cũng thế, việc đầu tiên K làm là kiểm tra email và đọc tin tức để yên tâm rằng mình vẫn còn tồn tại. Và, quan trọng hơn, mình “đang kết nối”.

K lên giường. K từ chối những ý nghĩ đang chạy nhảy trong đầu. K từ chối những chuỗi so sánh đang trỗi lên một cách khó cưỡng lại.

*
Những tiếng nói của một con người có thể một đời không bày tỏ hết. Bóng dáng của chúng lấp loá ở đây đó; đôi khi xấu tồi tệ so với cái mà chúng định thay thế. Sự vật lộn của con người là đáng quý nhưng bản thân sự vật lộn cũng không thể là cứu cánh khi sản phẩm của sự vật lộn vẫn chỉ là những miếng vỡ phù phiếm của tư tưởng.

K nghĩ về thế giới rộng lớn mà chẳng có chốn dung thân.

K nghĩ thứ Bảy tuần tới, có lẽ K sẽ ngồi nhà xem chương trình Thế Giới Động Vật.
Nhưng K sẽ giải thích thế nào với thế giới đây? K mới 25 tuổi, đẹp trai, có học, và chưa vợ.

Cần quá nhiều dũng cảm và nhận thức để có thể sống một cuộc sống thực sự trong thế giới này.

Chú thích:

1 : Thống kê này do tác giả bịa ra.
2 : Thành Chương: hoạ sĩ Việt Nam đương đại có tiếng.
3 : Kurt Cobain: thành viên đứng đầu ban nhạc Rock nổi tiếng Nivarna.
4 : Che Guevara: một trong những thủ lĩnh cách mạng ở Cuba cùng thời với Fidel Castrol; một biểu tượng của tự do và nhiệt tình tuổi trẻ.
5 : Từ này do tác giả bịa ra bằng cách gõ vớ vẩn lên bàn phím.
6 : Các thống kê này có thật, lấy theo nguồn từ Viện Ma tuý của Mỹ.
7 : Lấy ý từ ảnh chụp các cai tù nữ người Mỹ đối xử với tù binh Iraq trong vụ việc ầm ĩ hồi năm 2004.
8 : Paplov: nhà khoa học người Nga đã xây dựng khái niệm phản xạ có điều kiện và vô điều kiện dựa trên các thí nghiệm về sự tiết nước bọt của chó khi thấy đèn sáng.
9 : Watson: một nhà khoa học Mỹ, người nghiên cứu hành vi của con người như các phản xạ dựa trên các kích thích của môi trường.
10 : Câu này lấy ý từ thí nghiệm của Paplov.
11 : Các nhà khoa học đã làm thí nghiệm trên chuột bạch và thấy chúng có thể sống trong một cái lồng thí nghiệm nhỏ một cách “bình thường”, không có các biểu hiện điên loạn hoặc suy sụp thể chất.
12 : Theo như các thông tin mới nhất thì thời gian lâu nhất mà một người có thể giam mình trong một căn phòng ở dưới lòng đất, đầy đủ thức ăn, thậm chí có cả TV, nhưng không được tiếp xúc với bất kỳ ai là 40 ngày. Sau đó thì người kia không thể chịu đựng tiếp được.

Đổi style theo yêu cầu hihi

Sunday, October 22, 2006

Mây rừng gió biển – Phùng Phương Quý

Em ngửa mặt nhìn lên, Thác Bạc như dải lụa trắng lấp lóa thả từ trời cao xuống, nước ào ạt ôm lấy tấm thân con gái mảnh mai. Cuồng nhiệt, dữ dội.

Em nghĩ đến vòng tay rắn chắc, bờ ngực vạm vỡ của anh trong lần gặp đầu tiên, làm em suýt ngất vì ấn tượng. Hai bên là núi cao thăm thẳm, đằng sau là vách đá cao vút, vững chắc.

Em dựa lưng vào đá, hai bàn tay nhỏ như tay trẻ lên mười vò nhàu mái tóc mềm của anh. Nụ hôn mát lem như nước đá, quá dài làm em ngộp thở. “Tham thế?”. Em hét to nhưng giọng bị chìm đi bởi tiếng thác nước ầm ầm.

“Em thấy sao?” “Thích lắm! Biết thế này em bỏ biển lên rừng với lão từ lâu rồi”. Cứ phải ghé sát vào tai nhau những lời tâm sự. Em lọt thỏm trong vòng tay anh, cả hai ôm chặt lấy nhau, mặc cho nước từ trên trời xối xả dội xuống. Hai tấm thân nóng dần lên, hầm hập như bị sốt.

Chủ nhật tuần trước, em gọi điện lên rừng. “Rừng thế nào rồi?” “Biển thế nào?” anh chất chưởng hỏi lại. “Biển vẫn sóng gió thế, nhưng mấy hôm nay bị cắt điện, nóng không chịu được”.

“Người bé như cái kẹo nóng gì mà nóng?” “Nóng ở bên trong ấy. Hiểu chưa? Lão tưởng nặng hơn em hai chục kilô mà ghê lắm à? Thường thôi!” Em bắt chước câu cửa miệng của một nhân vật trong chương trình hài.

Tiếng cười con gái biển phóng khoáng, ào ạt. Hồi đầu mùa hè anh trốn việc xuống biển tìm em. Đây là lần đầu hai đứa hò hẹn. Qua điện thoại thấy giọng em vỡ òa vì mừng, run run vì bất ngờ. “Lão nói thậy đấy chứ?” “Thật! Anh trốn đi với em đấy”.

“Cố lo tiền xe đò, còn xuống đây đã có em”. “Cô coi thường nhà báo quá. Chẳng lẽ không có quỹ đen?”. Cả hai nói vậy là tránh nhắc đến một người. Không phải vì sợ mà đều nể phục. Người đàn bà ấy quá hiền lành, chân thật. Đó là vợ anh.

Biển không xanh ngắt, phẳng lặng như hồi cuối năm ngoái. Những con sóng màu trắng đục hăm hở lao vào bờ, xô vào lưng nhau nhảy vọt lên. Em cũng ào đến như một con sóng, đánh đu trên cổ anh.

“Thế nào cô bé. Vẫn nhẹ như sợi bấc thế này à?” “Đúng thế! Đang chết khô, chết héo vì chờ đợi lão đấy!”. Em vẫn gọi anh là lão, có lần anh cự nự, em cười khanh khách. “Gọi lão cho có vẻ người nhà. Lão già! Ha ha ha…! Với lại hơn người ta hai chục tuổi, gọi lão còn oan ức gì?”.

Em kiễng hai bàn chân, cọ cái mũi hếch vào cằm anh. “Ngứa quá! Như là bàn chải giặt”. Vừa dắt tay anh lôi đi em vừa hỏi: “Thích ăn gì em chiêu đãi!” “Rau dưa thôi! Còn để đòi cái khác”. “Giời ơi! Lão đòi ăn rau là chết người rồi đấy.

Hai nghìn một bó rau muống bằng chét tay, đắt hơn cả mực tươi”. “Thế thì ăn cá, tôm gì cũng được. Sao lông mày lại cắt đi thế này?”. Em nhíu mắt nhìn anh, cặp lông mày ngắn không đen rậm như trước nữa. “Tại con Uyên đấy. Nó rủ đi xăm lông mày, đau quá nên em bỏ dở”.

“Lông mày để tự nhiên mới đẹp. Sao lại xăm?”. Nghe anh hỏi như quát, bàn tay trẻ con che vội cái trán dô bướng bỉnh “Nó bảo phải tỉa bớt, xăm cho dài một tí mới đẹp. Em muốn lão nhà báo mê mình hơn”. Anh tát yêu lên má em.

“Dở hơi! Cứ để tự nhiên thế, cấm son phấn tỉa tót gì cả. Lúc nào anh cũng thấy em đẹp!”. “Điêu!”. Em đỏ mặt. Biết mình không đẹp, nhưng nhiều người bảo nhìn lâu thấy em có duyên. Riêng anh, ở với em thời gian mới phát hiện đằng sau cái tính thẳng băng như “mực tàu kẻ chỉ” là tính hay thương người, biết chiều chuộng và khéo lo toan.

Em tự trách mình đã xấu còn hay kén, nên hai lăm, hai sáu tuổi đầu chưa có chồng. Kể ra cũng có mấy đám đến cặp kè, nhưng chỉ dăm bữa, nửa tháng là em bỏ của chạy lấy người. Số em gặp toàn những đám dở hơi hoặc tiểu nhân, không chịu nổi.

Em gặp anh như một định mệnh. Trong hội nghị tổng kết trao giải cho cuộc vận động viết về du lịch biển, anh “tên đàn ông ở rừng” lại đoạt giải nhất. Nghe đọc tên anh, em giật mình vì đã gặp khá nhiều lần trên các trang báo. Đọc những bài phóng sự hấp dẫn ấy, em vẫn khen con mẹ nhà báo nào mà sắc sảo thế. Hóa ra là anh, một đàn ông trung niên.

Khi anh bước lên nhận giải, em bị choáng vì bất ngờ gặp lại một khuôn mặt rất thân thương. Anh cao lớn, chắc đậm. Mái tóc lòa xòa trước trán, cái miệng rộng với nụ cười “chết người”, hai cánh mũi to, cặp mắt trũng sâu mơ ngủ.

Tất cả đều giống in mẹ em. Nếu mẹ là bố, em đã nghi ngờ ngày xưa ông có mối tình nào đó trên rừng. Em cuống lên đến không tự chủ nổi mình, vội giật phắt bó hoa trên tay người ngồi cạnh, chạy lên tặng anh, hấp tấp vướng chân vào dây micro, suýt ngã chúi về phía trước.

Cả hội trường cười ồ. Anh kịp đưa tay ra đỡ. “Bình tĩnh cô bé. Tặng hoa tôi? Cám ơn!”. Lúc tan cuộc em cố chen đi tìm gặp anh. “Xin lỗi anh, em cứ tưởng anh là con gái. Em biết anh từ lâu…

Qua các bài báo ấy mà!”. Câu nhận xét này anh đã nghe nhiều lần. Rất nhiều người đọc báo, tưởng anh là phụ nữ, đến khi gặp mới ngạc nhiên. Đàn ông gì mà tên như tên con gái? Anh chỉ cười “Cha mẹ đặt tên thế mà…”.

Em chẳng biết giải thích thế nào. Chỉ biết sau khi tặng hoa cho anh, em đinh ninh đã gặp được người đàn ông của đời mình và quyết chiếm bằng được. Tính em cực đoan và bảo thủ, muốn làm gì là làm bằng được, không ai ngăn cản nổi.

Trong nhà bố còn ngại đối đầu với em cơ mà. Các anh chị thì gọi em là “công nông đầu ngang”. Em hợp với mẹ hơn bởi mẹ biết an ủi, chiều chuộng mà tính em lại thích được chiều. Mẹ bị bệnh ung thư mất ba năm nay.

Lúc sắp đi, mẹ còn cố giơ bàn tay khô gầy vuốt mái tóc ngắn ngủ của em. “Thương… quá! Mãi… con chẳng… lấy chồng”. Mẹ mất, em như phát điên, đến không nhỏ nổi một giọt nước mắt. Nên nhìn thấy anh là lòng em nhói lên nỗi nhớ mẹ.

Ba tháng sau lần gặp ấy, em liên tục điện cho anh. Cả hai trò chuyện, tâm sự và quyết định yêu nhau trên máy điện thoại. Con gái miền biển “ăn sóng, nói gió”, lúc nào cũng ào ào, nên làm anh ngại. Lần ấy qua điện thoại giọng em chợt mềm như gió thu: “Anh! Đừng lẩn tránh nữa. Em yêu anh!”.

Đầu dây phía rừng lặng đi một lúc, làm em hốt hoảng, gào lên: “Anh còn nghe em nói không đấy?”. Tiếng anh luống cuống: “Còn… còn! Sao em liều thế? Em đã hiểu gì anh đâu…”.

“Hiểu rồi! Một vợ hai con. Vợ trước là công nhân dệt, không hợp nhau nên ly dị, vợ hai là giáo viên. Hồi còn ở lính anh hay lý sự với cấp trên nên bị kỷ luật hạ hai cấp liền. Đủ chưa?”.

Anh cáu: “Biết thế còn đâm mặt vào?”. “Này nhà báo ăn nói hơi mất lịch sự đấy. Em chấp nhận vì thấy chẳng tên đàn ông nào bằng anh. Tiếc rằng gặp anh muộn quá, không anh đã là của riêng em rồi!”. “Đừng liên thiên cô ạ. Lúc tôi lấy vợ, khéo cô còn chưa đẻ!”.

“Thì bây giờ em lớn rồi. Anh! Thế nào?”. Lúc làm nũng em hay kéo dài tiếng gọi anh, thật dễ mềm lòng. “Anh rất quý em, nhưng yêu thì tuổi tác chênh lệch quá”. “Mặc kệ! Không yêu em nhảy xuống biển chết luôn đây này”. “Được rồi, không phải liều thế. Đã yêu, khổ cố mà chịu”. Em reo lên như hát: Ô kê!

Bố em sắp về hưu, nghe đâu cụ còn định lấy vợ. Em chẳng có ý kiến gì, còn các anh chị thì làm loạn cả nhà lên. Bố buồn, em biết thế nên rất thương ông, nhưng tính em khắc bố, ngồi nói chuyện ba câu, sáu điều là hai bố con lại vùng vằng.

Em lo bố và anh khó tiếp xúc, hòa hợp. Dễ ai chấp nhận cho con gái mình yêu một người đàn ông đã có vợ và lớn gấp đôi tuổi. Nhưng em mừng vì hai người đàn ông của mình thân thiện với nhau đến không ngờ.

Bố nói với anh: “Con bé này tính ngang bướng, nhưng đã yêu quý ai thì tin tưởng người ấy lắm. Anh cố giúp em trong mọi việc sao cho thuận tình, hợp lý”.

Anh là người từng trải, nghe thế là biết bố dặn dò bên trong rất nhiều. Em rủ anh ra thăm mẹ. Hàng dương vi vút gió, cát trắng rắc lấp lánh trên mộ mẹ như dát bạc. Chiều nhuộm vàng rực chân trời biển, phản quang lên bó hoa cúc vàng anh đặt lên nấm mộ nhỏ.

Khói hương bay quẩn lên làm cay khóe mắt. Anh nghĩ gì? Chắc chỉ vong linh mẹ hiểu. Trong căn nhà nhỏ của em trên bàn chỉ có chiếc máy vi tính và điện thoại, phía trên treo ảnh nhỏ lồng khung gỗ thông.

Mẹ để lại nhiều di ảnh nhưng em chỉ chọn tấm ảnh này. mẹ đứng trước biển, vai khoác túi nhỏ, mắt đăm đăm nhìn về phía bờ. Lần xem ảnh đầu tiên, anh đã có cảm giác đôi mắt trong ảnh đầy yêu thương, lưu luyến của một người sắp từ giã cõi đời để bước xuống, đi sâu vào lòng biển.

Em xin bố căn nhà nhỏ này vì thích tự lập không muốn ở chung với các anh chị. Em là kẻ lập dị phải không? Em muốn được tự do. Anh đã sống trong căn nhà ấy ba ngày, hai đêm và được em chăm sóc như ông hoàng.

Mỗi ngày một lần gội đầu, mỗi lần cả nửa giờ, hai bàn tay trẻ con cào gãi mãi sắp bật máu da đầu anh. Ba ngày hai lần sửa móng tay, cắt móng chân. Ba ngày ba lần giặt quần áo, là ủi, kể cả quần áo lót. Hết việc em đè ngửa anh ra nhổ râu.

Ngày thứ ba em bỗng ngồi thừ, rồi bật khóc. Anh sạch sẽ nhẵn nhụi từ đầu đến chân em chẳng biết làm gì để chăm sóc anh nữa. Anh hiền lành “Thì ôm anh mà ngủ” em lăn vào anh, nhạt nhòa nước mắt “Anh! Yêu em đi”.

Lúc đưa anh chiếc ba lô, em dặn đi dặn lại. “Về nhớ giữ gìn sức khỏe. Không được tệ bạc với vợ con”. Có lần anh đã nói với em rằng anh rất yêu vợ con. Vợ anh là người đàn bà tuyệt vời thượng đế đã ban tặng cho anh. Anh yêu em nhưng không thể bỏ gia đình. Em đỏ hoe mắt.

“Thế mới là người đàn ông chân chính anh ạ. Em càng yêu anh hơn. Anh còn hơn khối thằng đàn ông, cứ gặp gái là nhem nhẻm chê bai vợ. Nghề du lịch của em tiếp xúc với bao nhiêu hạng người, loại người, nên em quý trọng tính thật thà, hơi quê mùa của anh”.

Không phải tại sự cố mất điện một tuần mà em đòi lên rừng. Biển vẫn lồng lộng gió, nhưng lòng em thì khô khát vì nhớ. Nên khi anh nói đùa: “Mất điện lên rừng mà ở”. Em vồ ngay lấy. “Thứ 6 em lên!”. Máy phía biển cúp luôn làm anh không kịp dặn dò, hỏi han.

Em không kìm lòng được, ôm choàng lấy anh ở ngay bến xe, phì cười vì một bà già ca cẩm. “Hai người này lãng mạn quá”. Mấy tháng không gặp, thấy anh đen hơn, râu tóc lởm chởm. “Sao lão ăn mặc nhếch nhác thế này?”. Em nhăn nhó.

Anh cười trừ. Từ đầu tháng tới giờ suốt ngày lông nhông xe máy ngoài trời, chạy bài cho kịp ngày Nhà báo Việt Nam 21/6, chẳng nhếch nhác mới là cái lạ. Về nhà anh đã nhé? Em cũng muốn biết nhà anh nhưng ngại quá, biết nói với chị ấy thế nào? Anh trấn an.

“Cánh nhà báo nữ tuần nào chả ăn chực cơm nhà anh”. Em ngỡ ngàng trước khung cảnh rừng núi quê anh. Rừng vây xung quanh xanh thẫm bàng bạc. Em như chim chích lạc giữa đại ngàn, lạc giữa cảnh đầm ấm gia đình anh. Những đứa con anh đứa nào cũng ngoan, cũng xinh, làm em ao ước.

Đúng như anh đã kể, vợ anh hiền và thông minh. Anh giới thiệu: “Cô Huệ mới ở báo N về công tác”. ánh mắt người đàn bà thật bao dung: “Tôi cũng đoán thế. Các cô nhà báo tỉnh tôi đều biết mặt”.

Bữa cơm nhà anh lúc đầu thì vui, sau em cảm thấy bức bối, ngẹn đắng vì mình không phải là người được chăm sóc anh. Ôi! Lòng dạ đàn bà, ghen tuông là vốn dĩ. Em kẻ đến sau mà còn ghen ngược. Cảm giác ấy làm máu dồn lên mặt, em muốn vùng dậy bỏ đi.

Chiều ấy, mãi khi đến khu thác Bạc, ở với anh trong nhà nghỉ xuyềnh xoàng, lòng em mới nhẹ đi phần nào. Em lại cuốn vào anh, ngấu nghiến như trả thù. Cảm giác ở rừng như được che chở, bao bọc, còn ở biển, đêm đêm tiếng sóng rì rầm, thúc giục.

Biển lúc nào cũng lộng gió mằn mặn. Rừng phảng phất mây phủ và ngan ngát hương cây lá. Nửa đêm em choàng dậy bởi tiếng chim lạc bầy. “Anh! Mình ở rừng hay ở biển?”.

Em dán mắt vào khuôn mặt mệt mỏi của anh qua ánh đèn ngủ nhợt nhạt. “Thế em thích ở đâu?”. “Em thích ở rừng!”. “Còn anh lại thích biển”. Em thở dài: “Khỉ ạ! Thế thì mùa hè lão xuống biển với em. Mùa đông em lên rừng với lão. Đêm rừng có bếp củi gỗ cháy rừng rực, thích lắm”.

“Em có buồn không?”. “Chẳng việc gì phải buồn! Có anh là em hạnh phúc. Trời cho đến đâu em nhận đến đấy. Có thể lúc nào đấy, em sẽ lấy chồng, lấy ai cũng được, cho xong trách nhiệm với gia đình”.

Anh đau nhói trong lòng. “Anh thương em lắm. Hay là chúng mình…”. “Không! Thế là đủ rồi anh ạ! Em muốn có một đứa con với anh, nhưng… thôi! Trời ơi! Cái lão này! Sao em lại yêu anh cơ chứ?”.

Mấy ngày cuối tháng, anh vươn vai thở phào. Tờ giấy ghi chi chít những đề mục đã bị gạch bỏ hết. Một tuần làm việc hiệu quả. Nỗi nhớ biển bất thần ập đến như cơn sóng thần. Anh quyết định vượt hơn ba trăm cây số xuống biển.

Náo nức, bồn chồn, mới đi được hơn trăm cây số mà gió đã mang vị mặn của biển, thoang thoảng lùa vào xe. Hôm nào trên bãi biển môi em cũng có vị mặn chát, sau thì mặn ngọt giống vị kẹo bimbim. Vị mặn ngọt ấy thấm lâu, đến khi em nhắm mắt, môi dưới trễ xuống như sắp khóc.

Đó là lúc sóng lòng em cuồn cuộn đòi yêu. Lần này sẽ là sự bất ngờ. Anh tưởng tượng khi anh gõ cửa, em hiện ra với bộ mặt hoảng hốt, hay ngơ ngác? Từ bến xe đến nhà em những 8 cây số, đành phải đi xe ôm thôi. Không nén được sự sốt ruột, anh bấm máy.

Có giọng đàn ông trả lời ở đầu dây: “Xin lỗi! Có phải số máy nhà cô Huệ, công ty du lịch?”. “Đúng rồi! Anh là ai?”. Anh vội tắt máy, mắt tối sầm. Tạt vào một quán nước, anh ngửa cổ tu một hơi chai bia lạnh vỏ màu xanh, không kịp nhìn xem là hãng bia nào.

Bia lạnh làm anh trấn tĩnh lại. Nếu đó là bố em? Hay anh trai? Thế thì vào đó không tiện chút nào. Gọi vào số di động, tiếng em như hát: “Lão gia à? Có khỏe không? Nhớ biển à! Thì xuống đây, em đang bận không lên rừng được. Sao? Xuống rồi à?

Anh đang ở đâu? Giời ạ! Sao không báo trước. Em đang dẫn khách ra đảo mai mới về được. Anh về nhà trước đi, chờ em”. Anh dè dặt: “Có ai đó đang ở trong nhà”. “à! Quên mất. Anh bạn em mới ở Thanh Hóa ra. Hai anh em làm quen với nhau trước đi nhé! Anh ấy cũng hay lắm”.

Anh tắt máy, quay ra hỏi một người xe ôm “Chiều nay có xe ngược không?”. “Có sếp ạ! 3 giờ xe chạy, sếp có ra bến em chở”. Nhìn đồng hồ còn nửa giờ nữa, anh ngồi lên yên xe, không hỏi giá.

Hôm sau, em gọi điện lên rừng. Giọng gay gắt “Tại sao anh không chờ em?”. “Điều đó cô còn phải hỏi”. Em kêu lên. “Đàn ông các người ích kỷ quá. Đấy là anh bạn thân hồi đại học mới lên ở nhờ nửa tháng nay, gia đình có chuyện chẳng hợp nhau, anh ấy ra tìm việc làm. Anh ghen à?”.

Lại một câu hỏi xóc óc. Anh càng giận sôi lên khi em tỉnh queo rằng nửa tháng nay anh bạn ăn nghỉ tại nhà cùng em. Hai người bạn thân khác giới lại ở chung dưới một mái nhà. Không nói thì ai cũng có thể nghĩ ra đủ thứ chuyện. “Anh đừng nghĩ linh tinh, bọn em chỉ là bạn.

Ngày trước cũng định yêu nhưng không hợp. Bây giờ người ta hoạn nạn em phải giúp chứ?”. Thật là… đến nói dối cũng không biết nữa, cứ tông tốc thế “Giúp đỡ gì? Em có là kẻ bệnh hoạn không đấy?”. Máy phía biển dập mạnh, như lời nguyền rủa đập vào màng nhĩ.

Chuyện không đâu vào đâu làm cả hai mất ăn mất ngủ. Anh cảm thấy mình bị xỏ mũi, những bức thư qua điện thoại di động gửi cho em toàn những lời ngoa ngoắt, thậm tệ như một mụ đàn bà lắm lời, lăng loàn. Em sinh ra bẳn gắt, nặng tay, nặng chân làm anh bạn ở nhờ hốt hoảng, không dám nói to.

Một tháng tự hành hạ và tra tấn tinh thần lẫn nhau, anh lăn ra ốm. Thôi. Cắt đứt. Ai bảo ham gái trẻ, nó cho leo cây nhục chưa? Em đột ngột xuất hiện, một túi quà và thuốc bổ. Em biết anh ốm qua một người bạn.

Bàn tay nhỏ bé mát rượi xoa nhẹ trên trán anh đang nóng hầm hập “Anh! Đừng giận em nữa. Em biết mình sai rồi”. Anh nắm bàn tay trẻ con khóe mắt rớm ướt. Một tuần sau anh khỏi ốm. Cú điện thoại sau hơn một tháng giận dỗi.

“Dạ”, “Anh bạn của em có việc làm chưa?” “Cũng sắp rồi anh ạ. Em chạy đôn, chạy đáo mãi mới tìm được công việc thích hợp cho anh ấy”. “Thế hai người vẫn ở chung à?” “Vâng!”. Anh phũ phàng dập máy. Thôi không cố đấm ăn xôi nữa. Cô ấy có quyền như thế. Mình đi lạc vào thế giới của cô ấy bấy nhiêu đủ rồi.

Lại mất mấy ngày buồn bực, thơ thẩn. Vợ anh ý tứ “Khéo lại nhớ cô em gái dưới biển rồi. Không phải nhà báo hả, chẳng thấy nói chuyện bài vở như các cô nhà báo trên này, chỉ chăm chăm nhìn anh… Nhớ thì đi thăm!”. Anh phát cáu, ném vèo điếu thuốc ra sân.

Nửa đêm điện thoại rung bần bật, màn hình hiện lên tên Huệ. Anh tắt máy. Nửa phút sau điện thoại lại rung. Lại tắt. Chiếc máy còn vật vã rung lên mấy lần nữa. Cuối cùng là hai tiếng tít tít mệt mỏi của tin nhắn. Anh cũng không chịu đựng nổi nữa, mở máy đọc tin.

Từng dòng chữ điện tử chạy ròng như nước mắt em. “Bao nhiêu thời gian bên nhau anh không hiểu em sao? Chưa ai dám sỉ nhục, hành hạ em như thế. Em tha thứ vì vẫn yêu anh, nhưng em biết mình không giữ được anh. Vĩnh biệt anh yêu. Nếu nhớ biển anh cứ về nhé, dù không có em”.

Đoạn đầu câu chuyện này cũng khá thú vị nhưng đoạn kết lại... dở tệ, ít nhất là theo đánh giá cá nhân của mình. Nhưng vừa rừng vừa biển, vừa gió vừa mây coi như có đủ phong vị đất trời. Ít ra cũng biết thêm mặt ghen tuông, tham lam và ích kỷ của các "bạn" đàn-ông, cho dù hắn không thể yêu trọn vẹn người ta thì cũng muốn người ta chỉ trọn vẹn yêu hắn.