1.
Mobile với tôi, có khi như một người ban hiểu cả những trò nhớ, quên có khi là một phương tiện lạnh lùng đem lại một số rắc rối không nhỏ trong đời sống.
… Bắt đầu từ cái danh bạ với những tên quen, tên lạ. Tôi có thói quen sau một vài tháng lại ngồi rà lại danh bạ trong mobile. Đó cũng là một cái thú, hay có khi là một trò thách thức trí nhớ. Những cái tên sẽ gắn với những ấn tượng, nỗi nhớ hay một hình dung về con người nào đó. Một cái tên và một con số có khi nhắc nhớ, nhưng có khi lại là sự lãng quên và bất lực của trí óc hằng ngày vẫn nạp vào quá nhiều thứ, ngồn ngộn thông tin đời sống này…
Rà số. Có những cái tên, con số lắm khi muốn quên cũng khó mà quên. Có những cái tên huy động hết cỡ những “nơ-ron thần kinh nhớ” mà vẫn thấy lạ hoắc. Mình tự hỏi không biết con người mang cái tên này là ai? Quen lúc nào? Ở đâu? Trong hoàn cảnh gì? Có những cái tên mình lưu vào và chẳng bao giờ liên lạc. Mình quên con người ấy, mà cái tên, con số người ta vẫn nằm lù lù trong danh bạ. Rõ ràng là chẳng có nhu cầu liên lạc…
Để nhẹ máy, nhiều khi phải làm cái việc là nằm “duyệt lại”, xoá bớt một vài cái tên trong danh bạ.

2.
Trong những cuộc đàn đúm bạn bè cho đến giao thiệp làm ăn, hằng ngày xảy ra rất nhiều quan hệ từ sơ giao đến thâm giao. Có cả kiểu người gặp nhau từ lâu thì sơ giao vẫn cứ sơ giao. Có loại người gặp nhau một lần đã là thâm giao như từ kiếp trước. Cũng tuỳ cái duyên. Sau những màn bắt tay làm quen làm quen nhau, cái cảm xúc “chiến hữu” tứ hải giai huynh đệ, cảm xúc tình thân dâng trào ngùn ngụt, ta không quên rút mobile ra: “Cho tôi xin số phone anh đi?”. “OK! Ghi đi nào…(090)8130… Ghi rồi nhá sang số tôi để anh em còn liên lạc với nhau...”. Ra về bắt tay lại lần nữa, không quên chua theo một câu: “Nhớ liên lạc thường xuyên đấy nhé!”. Vậy đó. Danh bạ lại có thêm một, hai, ba và nhiều con số, cái tên đại loại như thế. Rồi sau đó, vì nhiều môi trường hoàn cảnh làm việc, thời gian làm nguội đi cảm xúc tâm giao ngẫu hứng để rồi xoá trắng trí nhớ như chẳng hề gặp nhau.
Công việc nườm nượp, thời gian lũ lượt qua, rồi tôi cũng quên béng đi con người “thâm giao” bất chợt kia…
Thế rồi có ngờ đâu, một ngày nào đó, mobile của tôi có tin nhắn, báo rằng: Anh còn nhớ tui không? Anh khoẻ không? Công việc thế nào? Tin nhắn rõ thân thiện. Nhưng nhìn một dãy số lạ hoắc, cái tên lạ hoắc, “khổ chủ” có khi lại choáng và bắt đầu lo lắng không biết có lúc nào đó ngồi xoá nhầm, nhỡ tay delete tên của “chiến hữu”. Nhưng rồi chẳng sao. Nếu không đủ can đảm nhận chuyện lỡ tay delete mất tên thì cứ viện cớ là mất sim, mobile… Vì đã nhiều lần, ta tự đấm ngực trách mình tồi tệ vì có khi lại quên ghi hay vô tình, delete số máy người thân, bạn bè. Những tin nhắn đại loại: “Cám ơn. Nhưng xin lỗi, bạn là ai?” được gởi đi lạnh lùng từ người gởi và thường chẳng mảy may thân thiện gì lắm cho người nhận. Nhiều trách móc hay những hiểu lầm về tình cảm cũng từ đó mà ra…
3.
Kẻ “tin nhắn tặc” như tôi, mỗi ngày gởi không biết bao nhiêu tin nhắn, quấy rầy hết người này đến người khác. Sau mỗi tin nhắn, tôi thản nhiên delete những tin đã gởi. Và cũng vì sợ bộ nhớ của mobile nặng, tôi phải thỉnh thoảng xoá bớt những tin nhắn cũ cởi đến còn lưu trong máy của mình. Thế rồi một hôm, thằng tôi vô tư nhận lại từ số máy của một cô gái nào đó những tin nhắn true ghẹo mà chính mình đã soạn, gởi đi từ lâu. Ô, thì ra, lâu nay những tin nhắn bông phèng ấy có khi vô tình làm cho một ai đó vui, hay buồn, hy vọng hay ngộ nhận. Rồi thì những điều vui, buồn ấy được lưu lại y chang, chính xác đến từng dấu chấm, dấu phẩy… để rồi, một hôm nào đó, đùng đùng nó nhảy lên trên mobile của ta cùng cái mở ngoặc đơn ghi chú ngày giờ gởi tin, soạn tin. Thật chết khiếp. Ủa, tại sao lúc ấy mình lại nói như thế nhỉ? Tại sao câu nói vô tình như thế lại gây ra những phản ứng phụ ngoài tầm kiểm soát thế nhỉ?...
Ít ra, những tin nhắn phản hồi từ dạng này luôn làm mình trằn trọc. Trằn trọc về kẻ ngộ nhận và cả thao thức tự vấn về những tội lỗi tày đình của mình!
4.
Vui thì không nói. Giận nhau, có khi tôi phải rút điện thoại ra, xóa số nàng cho lại gan. Xoá số tức là bỏ nhau, chẳng còn gì nữa, chẳng hy vọng biết chừng nào gặp lại. Rất căng thẳng. Ta đã dặn lòng là có khi không chủ động liên lạc nữa. Nhưng rồi, đâu có yên. Khổ nỗi, tuy đã delete trong máy rồi nhưng lại thấy có một ổ nhớ khó xoá nổi, nằm trong… đầu óc mình. Hơn bao giờ hết, ta lại đặt chuyện save hay không save?! Delete hay không delete? Cứ như thế, ta nhập tên bao nhiêu lần, save số bao nhiêu lần và delete bao nhiêu lần. Thật kỳ quặc.
Có lắm khi, đầu óc nhớ vanh vách số máy của một ai đó… Đã bảo mà. Cái bộ nhớ trong đầu mình lúc này lạnh lùng kinh khủng. Muốn quên mà nó đâu có chịu quên cho…
5.
– Save hay Delete?
– Cứ thế, cứ thế, mobile – như người bạn nhỏ cứ chứng kiến cái hữu tình, vô tình của tôi, từng ngày…
No comments:
Post a Comment