I once mentioned Codey and his poem on my post. Guess that Christmas is the right time for introducing this poem which I love a lot. I'm not a good reviewer of all kind and for the fact that it's poem, I have not a single technical skill of all, I let you all do the "judging". I just have only one line for the writing "it's sad and beautiful as well". Hope you all love it the way I do. Merry Christmas!!!
(Click on the title or here for the original post with audio version narrated by Blue Ben W.)
When Santa Claus Was Real
a poem by codey
There was a time, not so long ago,
when my days were filled with play.
Firetrucks, frisbees and basketball,
and a lawn sprinkler on a hot day.
Wrestling matches and brier patches
left me scraped, scratched and bruised.
I wore proudly, as badges of honor,
each new band-aid my mother used.
Tho the pain was real from these injuries,
I seldom needed a drug.
The pain was eased by my mothers love,
along with a kiss and a hug.
At five, I headed off to school
with scrubbed face and gap toothed smile.
Wearing my innocence on my sleeve,
sporting clothes of the latest style.
With the barely controlled eagerness
of youthful impatience to learn and age,
I was sure I'd soon know everything
but was assigned my own little cage.
Judged and categorized by others,
I was grouped where they thought I belonged.
I innocently accepted these labels,
not realizing how I'd been wronged.
Now, older and much wiser,
I see with the eyes of a youth.
I'm now more able to discern
what's said but what's the truth.
The cruelty of a child is open,
the cruelty of the old less revealed.
The young not having learned to speak
in a way with true meanings concealed.
Why can't those of us labeled different
just be a different kind of same?
Why, for being how we were made,
should we hang our heads in shame?
Now living the life I've been given,
despair feeding distrust and ire,
and the eating away of my soul
by unquenchable internal fire,
leaves me wondering if those called normal
aren't just following a piper's refrain
and those of us, unquestionably mad,
aren't the only ones truly sane.
The days are long gone when a kiss and a hug
were all it took to heal.
I'd give all I have to go back in time
to when Santa Claus was still real.
Wednesday, December 24, 2008
Thursday, August 14, 2008
Season One Suessian Poem - Vamphile @ insanejournal
Ok, we all assume that I'm not into poem (mostly). The fact is... I read poem (of course) and I sometimes write poem myself. I studied Literature, rite? So, it's not weird any little getting to know about that. The only problem is I do not regularly like "sentimental poem" and there are tons of that kind of poem. Then I quit. That's all.
Today I fortunately catch this one from the QaF fandom. I love it. And I introduce you all here.
You may reach the original version from the author - wonderful-vamphile-at-insanejournal - here (or simply click the title of this post). She has tons of other wonderful things you may love (or hate) too.
BTW, I have no idea what "Suessian" means.
Season One Suessian Poem
Michael:
You can fuck him in your loft
and let your friends just mock and scoff
You can fuck him at the zoo.
Or in the car… you know you do.
Fuck the kid where you might like
On the stationary bike
The back room at Babylon
You know I could go on and on
Make it special. Make it right
Or just call it an early night
He’ll blow you in a bathroom stall
You needn't fuck him e’er at all
But if you’re gonna do the deed
There’s only one thing that I need
Rim him on the fucking moon
But just don’t fuck him in my room.
Brian's Reply:
I fuck a lot of guys, I know.
Backrooms are fun, put on a show.
I’ll fuck the kid, he’s kind of sweet.
Forsake the rule of no repeats
He’ll blow me while I drive my car
Cause freaks like that is who we are
He’s hot as hell and smart as fuck
Michael your bullshit's run amok
You’ve got your life and I’ve got mine
I cast no blame, my sex life’s fine
I know you wanted something more
Not gonna happen… there’s the door.
So yes I’ll fuck him where I want
Sometimes you are such a cunt
And if he’s living with your mom
Your room is where we'll get it on
I love you and you’re my best friend
This stupid crush has got to end
For Justin I am breaking rules
Don’t bitch at me you fucking fool
If you want to stick around
Then know my bed’s where he’ll be found
And my shower and my couch
The kid can make me seem the slouch
It’s part of life we grow and change
You needn’t make it seem so strange
You’ve got Ben you’ve got your life
Be happy as professor’s wife
Justin and I are solid, damn
Just grow up and be a man
Believe it like the stars above
Accept that he’s the one I love.
Justin’s response
Bottom line is Michael's lame
I’ll let him play this childish game
I’m not threatened, anymore
He thinks he knows Brian’s core
Well I know Brian better still
What he won’t do, what he will
I know the spots that make him moan
I know his moods I know his tone
I know what makes him come too fast
and I know how to make it last
You say i'm just some dumb-ass twink
As if I care what you might think
I know what we have is more
It’s all that you were hoping for
I don’t think I can be more clear
I’m his twink and I’m still here.
Today I fortunately catch this one from the QaF fandom. I love it. And I introduce you all here.
You may reach the original version from the author - wonderful-vamphile-at-insanejournal - here (or simply click the title of this post). She has tons of other wonderful things you may love (or hate) too.
BTW, I have no idea what "Suessian" means.
Season One Suessian Poem
Michael:
You can fuck him in your loft
and let your friends just mock and scoff
You can fuck him at the zoo.
Or in the car… you know you do.
Fuck the kid where you might like
On the stationary bike
The back room at Babylon
You know I could go on and on
Make it special. Make it right
Or just call it an early night
He’ll blow you in a bathroom stall
You needn't fuck him e’er at all
But if you’re gonna do the deed
There’s only one thing that I need
Rim him on the fucking moon
But just don’t fuck him in my room.
Brian's Reply:
I fuck a lot of guys, I know.
Backrooms are fun, put on a show.
I’ll fuck the kid, he’s kind of sweet.
Forsake the rule of no repeats
He’ll blow me while I drive my car
Cause freaks like that is who we are
He’s hot as hell and smart as fuck
Michael your bullshit's run amok
You’ve got your life and I’ve got mine
I cast no blame, my sex life’s fine
I know you wanted something more
Not gonna happen… there’s the door.
So yes I’ll fuck him where I want
Sometimes you are such a cunt
And if he’s living with your mom
Your room is where we'll get it on
I love you and you’re my best friend
This stupid crush has got to end
For Justin I am breaking rules
Don’t bitch at me you fucking fool
If you want to stick around
Then know my bed’s where he’ll be found
And my shower and my couch
The kid can make me seem the slouch
It’s part of life we grow and change
You needn’t make it seem so strange
You’ve got Ben you’ve got your life
Be happy as professor’s wife
Justin and I are solid, damn
Just grow up and be a man
Believe it like the stars above
Accept that he’s the one I love.
Justin’s response
Bottom line is Michael's lame
I’ll let him play this childish game
I’m not threatened, anymore
He thinks he knows Brian’s core
Well I know Brian better still
What he won’t do, what he will
I know the spots that make him moan
I know his moods I know his tone
I know what makes him come too fast
and I know how to make it last
You say i'm just some dumb-ass twink
As if I care what you might think
I know what we have is more
It’s all that you were hoping for
I don’t think I can be more clear
I’m his twink and I’m still here.
Sunday, June 29, 2008
Live again and I will find you
Công ty chuyển địa điểm và tớ chả thích tí nào. Bên cạnh những lý do "rất tớ" mà mọi người đều biết như tớ ghét vùng sâu vùng xa, tớ ghét chuyện ăn uống mà không tìm được một nơi "khả dĩ", tớ không thích vấn đề giao thông với hàng đống những xe hàng mù bụi, tớ không còn thời gian hang out với some ones (not someone) vào giờ nghỉ trưa... tớ còn ghét cái địa điểm mới của công ty tớ vì nó làm tớ mất đứt giờ đọc sách trưa của mình. Số là giờ ăn trưa của tớ (nếu ăn trưa 1 mình) cũng thường là giờ đọc sách. Để hưởng được cái thú thanh nhã đó tớ cần phải được ngồi trong 1 cái quán máy lạnh mát mẻ, không ồn ào, có ly cà phê ok chút. Và ở gần khu vực mới đó của công ty tớ thì tuyệt nhiên không có được cái địa điểm đáp ứng được các điều kiện đó. Bên cạnh đó, vật giá lại leo thang. Cuối cùng, tớ chọn giải pháp về nhà ăn trưa (ngon, bổ, rẻ). Mất đứt buổi trưa rồi, còn giờ đâu mà đọc sách. Và hậu quả là dạo gần đây tốc độ "nhai" sách của tớ giảm hẳn.
Nhưng mà tớ không có ngưng đọc. Tớ đọc thêm 1 dòng sáng tác khác từ internet - fanfic. Đây là dòng sáng tác không chính thống, tớ nghĩ rằng theo một cách nào đó thì nhiều sáng tác chỉ tiệm cận văn học. Tuy nhiên, không vì thế mà các sáng tác này không có những giá trị riêng của mình. Với những gì tớ đã đọc qua, tớ cảm thấy giá trị lớn nhất của dòng sáng tác này là ở điểm nó thể hiện được sức sáng tạo vô tận của con người. Với cùng những nhân vật đã có sẵn đó, trên nền 1 câu chuyện có sẵn đó, người ta có thể sáng tác ra nhiều thứ mà đôi khi vượt hẳn ngoài khả năng tưởng tượng (vốn cũng nghèo nàn) của tớ.
Trong những fanfic đã đọc qua, có một vài (ít) tình tiết/chi tiết tạo ấn tượng cực kì mạnh với tớ.
Chi tiết tớ muốn đề cập đến ở post này nằm trong một AU-futuristic-dark-fanfic trên nền cốt truyện trinh thám. Truyện đặt trong bối cảnh tương lai hơn 300 năm sau với nhiều tiến bộ khoa học (quái dị) và các giá trị xã hội cũng khác lạ so với hiện tại. Với bối cảnh tương lai, tác giả mặc sức để trí tưởng tượng của mình nhảy múa. Chính vì thế truyện khá "nặng" cả về mặt graphic lẫn ngôn ngữ trong cả sex và violence. Nội dung câu chuyện không phải là điều để bàn cãi và tớ cũng không thích cách tác giả giải quyết kết cục của vụ án trong truyện theo hướng "happy ending" đó cho lắm. Nhưng cách tác giả dùng để đưa người đọc và chính những nhân vật trong truyện tìm đến được đáp án cho vụ án lại cực kì cuốn hút, người đọc dường như đứng giữa ranh giới nhận ra và không nhận ra được hung thủ và đáp án của câu chuyện khá thỏa đáng cho sự lờ mờ đó. Điều quan trọng là tuy tìm hiểu án mạng nhưng thực chất là người đọc cùng với các nhân vật trong truyện đi tìm hiểu chính câu hỏi "tôi là ai? vì sao tôi tồn tại?" của các nhân vật và đó mới là bất ngờ lớn nhất của toàn bộ sáng tác này. Sau đoạn đường dài đi từ hiện tại trở về quá khứ ẩn giấu trong tâm trí của từng nhân vật, J đột nhiên "gặp lại" một đôi mắt từ quá vãng sâu thẳm và "nghe lại" câu nói cuối cùng của người đó với mình. Cái câu nói đơn giản đó đặt trong toàn bộ câu chuyện đã "giết" tớ.
"Live again and I will find you."
Có thể nó chỉ là một câu nói rất đơn giản, ước mơ của một kiếp người, nhưng với tớ cái giá trị của câu nói đó rất lớn. Nhất là khi toàn bộ câu chuyện đó, từ khởi đầu cho đến kết thúc đúng là quá trình tìm về với nhau của 2 linh hồn lưu lạc, lạc giữa sự chia cắt của sự sống - cái chết, lạc giữa sự hữu hạn của kiếp người. Không có kiếp sau nào cả, không có thế lực siêu nhiên nào cả, nhưng 2 linh hồn đó bất chấp tất cả vẫn tìm lại được nhau từ những mảnh vụn của phần đời còn lại trước cái chết. Nó chứng minh rằng trước cái chết tình yêu của họ đã thấm vào trong từng tế bào, từng phân tử của linh hồn họ. Không tồn tại hạn định nào cho tình yêu và sự sống - cái chết chỉ là một khoảnh khắc tạm dừng mà thôi.
Cũng bình thường nếu mọi người không hiểu được tại sao câu nói đó lại có một ý nghĩa "hoành tráng" vậy với riêng tớ, nhất là khi không phải ai cũng biết về sự mâu thuẫn của chính tớ về ý nghĩa của cái chết với tình yêu.
Mọi việc bắt đầu từ khi tớ biết về thiên tình sử Romeo - Juliet. Theo một cách nào đó, ở những năm đầu tiên biết về câu chuyện, tớ luôn cảm thấy cái chết của 2 nhân vật này là cực kì vô nghĩa với chính tình yêu của họ. 2 cái chết rửa được hận thù của 2 dòng họ và theo một khía cạnh nào đó mang một giá trị cực đại nhưng thực chất lại hoàn toàn không có giá trị gì với tình yêu của 2 nhân vật chính. Họ không thể tiếp tục yêu nhau, không được cùng nhau hưởng hạnh phúc. Người ta có thể ngàn năm sau vẫn nhắc về mối tình đó, về 2 con người có thể chết vì không được ở bên nhau nhưng thực chất tớ luôn thắc mắc là chết rồi thì làm sao khái niêm "ở bên nhau" còn có thể tồn tại được nữa? Và nếu cả 2 người đều chết đi, người khác chỉ có thể nói với nhau, kể cho nhau nghe rằng "họ đã rất yêu nhau" còn bản chất của tình yêu đó, cái cảm xúc mỗi khi ở bên nhau họ thật sự cảm nhận được sẽ không còn ai có thể cảm nhận thay họ được nữa. Trong thực tế ngay vào khoảnh khắc 2 người chết đi, theo tớ, tình yêu cũng đã chết. Và 2 cái chết đó tưởng chừng như ý nghĩa thì kỳ thực lại cực kỳ vô nghĩa với chính 2 người trong cuộc. (Đừng dùng "kiếp sau - kiếp trước" tranh luận với tớ ở điểm này, đứng ở góc độ này tớ theo chủ thuyết "theo kiếp này hơn thấy kiếp sau". Bên cạnh đó cũng tạm xin không nhắc đến sự phản đối về cái gọi là tình yêu giữa 2 nhân vật này của tớ để tránh làm tăn tăn thêm.)
Sau đó, mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp hơn khi có sự xuất hiện của những mối tình mà trong đó chỉ một nhân vật ra đi. Với những câu chuyện như thế này, người ta thường mô tả về người ở lại và sự "move on" của họ với một motif quen thuộc là "cuộc sống vẫn tiếp diễn ngay cả khi người kia không còn". Motif này thường đi theo chiều hướng là người ở lại sau đó cũng vượt qua nỗi đau và rồi sẽ có một người khác bước vào cuộc đời họ. Bing! Vậy nghĩa là sao? Có thể giải thích theo cách này, có thể người đến sau mới là tình yêu lớn của cuộc đời người ở lại. Vậy người đến trước là gì? Sự đau lòng đó, cái cảm giác tưởng chừng không thể sống nổi sau khi người trước ra đi là gì? Hiểu theo 1 cách khác nhé! Người đã ra đi mới là tình yêu đích thực. Vậy còn tệ hơn! Người đến sau là gì đây? Sự thay thế? Kẻ lấp khoảng trống? Nói chung là thế nào thì cũng không phải là người thứ nhất. Ok, tớ biết rồi. Mọi người sẽ bảo với tớ là 1 người có thể yêu nhiều hơn 1 người khác trong cuộc đời mình. Tớ không thích cách lý giải này. Chỉ có vậy thôi.
Cũng motif đó nhé, nhưng nếu người ở lại không quen biết ai khác, quyết định sống cùng cái bóng của người yêu suốt phần đời còn lại, không đau khổ, chỉ đơn giản là chấp nhận rằng mình sống như thế. Tớ có thắc mắc khác. Có khi nào một buổi sáng người đó tỉnh dậy và phát hiện ra rằng điều mà mình nghĩ là mình như thế suốt thời gian đó là hoàn toàn không có thực hay không? Cụ thể là có khi nào người đó nhận ra rằng mình nghĩ mình vẫn luôn yêu người đã ra đi, kỳ thực la cái tình yêu đó nó chỉ còn nằm trong tâm tưởng mình, rằng điều mình nhớ thực chất chỉ là "nhớ rằng mình đã từng yêu người đó" còn cái cảm giác mình đã yêu người đó như thế nào và người đó đã từng yêu mình ra sao mình đã không còn có thể hình dung ra được nữa, nó chỉ còn là một điều gì đó trong trí tưởng tượng của mình mà thôi. Và đó chẳng phải là bản thân người đó addict vào cái cảm giác misery rằng mình yêu 1 người đã chết hơn là tình yêu thực sự sao?
Đó chính là mâu thuẫn nội tại của tớ về mối tương quan giữa tình yêu và cái chết. Tình yêu còn tồn tại hay không khi cái chết xen vào? Nếu 1 người chết theo người yêu, tình yêu đó cũng ko còn. Nhưng nếu 1 người vẫn ở lại, tình yêu đó dường như cũng không thể tồn tại. Nói theo 1 cách nào đó, tình yêu không vô hạn mà nó có 1 kỳ hạn nhất định, đó là cái chết.
Quay trở lại fanfic, câu chuyện bắt đầu bằng cuộc gặp gỡ của 2 nhân vật chính trong một hoàn cảnh không dễ chịu gì và họ như bị hút vào nhau, bất kể tìm cách nào cũng không thể thoát khỏi sự hấp dẫn, sức hút của đối phương. Nó không phải là do cái thường được gọi là "duyên tiền định". Không có kiếp trước hay kiếp sau nào cả trong fanfic này (tớ đã nói ở trên rồi). Và họ cũng dường như không thể hiểu được vì sao lại là như thế, nhất là khi, về rất lâu sau, sự thật phơi bày là cả 2 đều vốn bản chất không phải là con người ngay từ đầu. Và rồi, cái câu nói từ xa xăm đó đã giải thích tất cả, 2 cơ thể composite ấy được tạo nên từ phần nào đó còn lại của 2 con người đã từng yêu nhau, rất yêu nhau. Và chỉ cần có cơ hội "Live again", họ sẽ tìm lại được nhau, bất chấp đó là khoảng dừng cách của mấy trăm năm hay của bao nhiêu sóng gió trong cuộc đời, và có thể rằng họ đã quên mất về chính mình, họ chỉ không bao giờ quên được tình yêu dành cho nhau. Không có nỗi nhớ về "tình yêu đã không còn" hay "người yêu đã ra đi", cũng không có cái chết cùng người yêu, tất cả những gì còn lại trong 2 tâm hồn ấy chỉ duy nhất là tình yêu dành cho nhau, và họ lại yêu nhau lần nữa, lần này là mãi mãi...
Đây há chẳng phải là đáp án duy nhất dành cho sự mâu thuẫn của chính tớ về mối tương quan tình yêu - cái chết hay sao? "Live again and I will find you." Cái chết chưa bao giờ là hạn định của mối tình đó, nó chỉ là một điểm dừng để rồi lại đi tiếp...
Tớ tạm dừng tại đây. Sẽ kể tiếp với mọi người các chi tiết/tình huống khác mà tớ cảm thấy thú vị vào dịp khác.
Comments are welcome.
(P.S: Theo thói quen, tớ định tìm ảnh minh họa từ Alamy nhưng tớ "hận" nó quá, bi giờ đến cả nó cũng watermark ảnh hixhix)
Friday, May 09, 2008
Movies and books
Type: drabble
Muses: QaF, B/J drabbles, him
Words: exactly 100
Note: My first ever drabble. Inspiration from my talk with him about my current situation of not updating new movies.
~~~
He asked me if I watched some new movies yet.
“Not any. I have not watched any new one for about 3 months” – silently added in my head – “Only one series since after Tet Holidays, currently on my 3rd consecutive leg, totally addicted.”
“Anything wrong with you? 3 months and not any movie? How about books? Still reading?”
Bingo! Sometimes he just knew exactly what to ask me, movies and then books.
I told him nothing was wrong and I was hooking up with some English stuffs on net – not to mention that they all were actually B/J fics only.
P-052008
Muses: QaF, B/J drabbles, him
Words: exactly 100
Note: My first ever drabble. Inspiration from my talk with him about my current situation of not updating new movies.
~~~
He asked me if I watched some new movies yet.
“Not any. I have not watched any new one for about 3 months” – silently added in my head – “Only one series since after Tet Holidays, currently on my 3rd consecutive leg, totally addicted.”
“Anything wrong with you? 3 months and not any movie? How about books? Still reading?”
Bingo! Sometimes he just knew exactly what to ask me, movies and then books.
I told him nothing was wrong and I was hooking up with some English stuffs on net – not to mention that they all were actually B/J fics only.
P-052008
Labels:
drabble,
English,
inspiration,
my drabble,
qaf,
queer as folk
Thursday, April 24, 2008
Những bàn tay lạnh
Truyện ngắn của Phạm Ngọc Tú - TTCT số ra ngày 20/04/2008

TTCT - Khuôn mặt Khang nhìn nghiêng toát ra một vẻ rắn rỏi đầy nam tính. Mũi cao, trán cao, miệng rộng. Trước đây nàng có thể ngắm anh không biết chán, nhưng tất nhiên chỉ khi Khang không chú ý, bởi lẽ nàng sợ anh cười nàng, thậm chí coi thường, vì nàng quá si mê anh.
Nàng trang điểm đậm, mặc một cái váy sặc sỡ dài qua đầu gối, nhưng lại khoác áo khoác dài và đi bốt cao. Bộ váy áo khiến cho vóc người nàng đã thấp đậm càng ngắn đi thảm hại. Nàng không nhận ra điều đó cho tới khi bước vào quán cùng Khang và thu hút mọi ánh nhìn. Không phải vì nàng đẹp, dĩ nhiên rồi, mà vì trông nàng và Khang quá khập khiễng.
Nhất là nàng trong bộ dạng thế này. Nàng có thể cảm nhận thấy những ánh mắt thương hại có, chế giễu có từ những cô gái làm ở các văn phòng xung quanh đó cho tới những cô gái phục vụ bàn. Trong phút chốc, nàng cảm thấy ngại ngần xấu hổ, cứ như thể nàng là con quạ xấu xí ục ịch lạc vào giữa một bầy thiên nga, con nào cũng da trắng chân dài, ngực nở eo thon đánh mông kiều diễm.
Nàng không đẹp, chưa kể với cái vẻ chán chường, cộng với tiếng thở dài sườn sượt có thể phát ra bất cứ lúc nào khiến cho sức hấp dẫn của nàng hạ thấp khủng khiếp. Ồ mà lần cuối cùng nàng cảm thấy mình hấp dẫn là từ khi nào nhỉ?
Nàng yêu Khang vì Khang đẹp trai. Với nhiều người thì cái đẹp bề ngoài đã đủ che lấp tất cả cái xấu xí tồi tệ bên trong rồi. Một cô gái đẹp, cho dù lẳng lơ một chút, mê tiền một tẹo, nhưng cũng khiến cho ít nhất hai nửa tá đàn ông ham muốn. Nhưng Khang không chỉ đẹp trai thôi đâu, Khang còn là một người đàn ông tốt nữa.
Bằng chứng là khi ngồi với nàng, hoặc có thể là ngồi với một cô nàng nào khác nữa, Khang vẫn rút điện thoại gọi về nói chuyện với vợ, với con đầy yêu thương thân ái. Nàng yêu tất cả những gì thuộc về Khang. Và nàng không giống như những người đàn bà yêu người đã có vợ khác, thường ghen bóng gió với vợ người ta, nàng còn yêu luôn cả vợ con Khang. Nàng có thể dành cả ngày chủ nhật để cùng Khang chọn cho vợ Khang một món quà bất ngờ nhân kỷ niệm mười năm ngày họ mới yêu nhau, hoặc lang thang siêu thị mua cho con gái tròn năm tuổi của Khang một chiếc váy hồng nhiều tầng có thắt nơ sặc sỡ.
Rồi nàng bỏ ra nhiều giờ nữa tự tay trang trí cái hộp quà cho thật đẹp đẽ để đưa cho Khang, chờ đợi Khang thốt lên: “Tuyệt lắm”, và đó rất có thể là lý do cho một buổi tối nồng nàn giữa hai người trong căn hộ của nàng. Sau đấy, nàng sẽ vào phòng tắm, pha nước trong bồn cho thật ấm, và khi Khang tắm xong, anh dùng thêm một ít đồ ăn nhẹ nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, để đúng 10 giờ tối Khang đã có mặt ở nhà mình, chỉn chu theo giờ của một người đàn ông thành đạt nhưng qui củ, cho dù có bận bịu với đối tác làm ăn nhưng vẫn trở về nhà quây quần với vợ và con gái, với một hộp quà tuyệt đẹp tặng con vào sinh nhật.
Khang tìm đến với nàng mỗi khi Khang cần đến nàng. Đó có thể là lúc Khang đang mệt mỏi vì công việc, hoặc Khang đang buồn, hoặc đơn giản là Khang sực nhớ rằng trên đời này còn có nàng. Nàng không phải là “bồ” Khang, nàng ghét nhất từ này. Những cô bồ là kẻ phá hoại gia đình người khác, còn nàng thì không.
Nàng coi mình là “người tri kỷ” của Khang, nàng ở bên Khang những khi Khang buồn, Khang mệt mỏi, Khang chịu áp lực, thậm chí còn khuyên Khang nên làm lành với vợ khi họ giận nhau. Mỗi khi Khang tìm đến với nàng là những khi áo Khang đã bỏ bên ngoài quần, trên người Khang không còn mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng, tóc Khang không còn vẻ láng mướt của keo bọt. Và lúc ấy Khang hoàn toàn là của riêng nàng, nguyên sơ không kiểu cách.
Mùa đông đối với nàng thường lạnh lẽo và buồn bã. Nhất là mùa đông năm nay, vạn vật dường như đông cứng lại, tựa hồ có thể dùng tay bẻ gãy từng mảnh băng của nó. Khang ít khi tìm đến nàng vào những tối mùa đông. Nàng dành những tối ấy để đọc sách, để đan len, và con mèo đen của nàng luôn quanh quẩn bên chân nàng, dùng đôi chân nhỏ xíu của nó quờ quạng cuộn len, chờ cơ hội ngồi vào lòng chủ để cuộn tròn trong giấc ngủ dài. Tính đến năm nay, đã ba mùa đông của nàng trôi qua như thế.
Đôi khi nàng tình cờ gặp Khang vào buổi sáng, hoặc cũng có khi nàng đã đứng sẵn trên đoạn đường mà nàng biết chắc chắn Khang sẽ qua, chỉ để nhìn thấy Khang, và nhận lấy ánh mắt của Khang lướt qua nàng cùng ánh nhìn thờ ơ của vợ Khang đang ngồi sau anh. Khang đến bất ngờ vào một sáng chủ nhật. Nàng vội vã chạy vào phòng chải sơ lại mái tóc đang còn rối rồi lao vào bếp chuẩn bị một bát mì hoặc bát miến nóng bưng ra cho Khang, và ngắm anh ăn với niềm vui vô bờ bến. Sau một khoảng lặng ngượng nghịu không lời, nàng và anh tan vào nhau, đắm chìm trong đam mê của hai người, và trong nỗi nhớ của nàng.
Thời gian buổi sáng của Khang không nhiều. Anh đến và đi nhanh như chưa từng hiện hữu, để mặc nàng lại với nỗi trống vắng chán chường. Nàng thử làm biến mất nó bằng cách lang thang trên phố, đi mua sắm, hoặc online và chat. Nhưng tất cả những việc ấy cũng chỉ làm tâm trí nàng dịu đi đôi chút, để đến khi đứng đối diện chiếc gương trong phòng tắm, “ai đó” chứ không phải nàng, với khuôn mặt đượm vẻ buồn bã mệt mỏi, với đôi mắt nửa như từng trải, nửa như ngơ ngác đang tự ngắm mình.
Một buổi tối, nàng đến quán cà phê quen thuộc, nơi nàng và Khang trước đây từng ngồi, gọi một cốc cà phê và một bao thuốc lá. Nàng rút ra một điếu thuốc và châm lửa. Nàng vẫn nhớ con mắt ác cảm của chính nàng đối với những cô gái ngồi bar hút thuốc. Theo nàng, có hai khả năng về những cô gái ấy. Một là những cô gái chán đời bệ rạc, hai là những cô gái điếm thượng lưu, hút thuốc để khoe đôi môi cong mời gọi, để vắt chéo đôi chân dài cố tình phô ra những khoảng hở hang của xác thịt, và hoặc kín đáo hoặc công khai liếc mắt đưa tình với đám khách ra vào mà rất có thể sau đấy là đối tượng của trò chơi giường chiếu.
Nàng tự cười mình và phán đoán xem người ta sẽ nghĩ nàng là người thế nào, có thể là một cô cave ế khách chăng, vì chân nàng ngắn và gương mặt nàng đang mang vẻ nhầu nhĩ chán chường. Rồi nàng tự thấy rằng nàng đang lo hão vì trong đám khách ra vào quán, không một ai mảy may chú ý đến nàng.
...
Đọc tiếp tại đây.
Chỉ giới thiệu phần nửa đầu của truyện vì phần nửa sau làm mình buồn nôn. Không chịu được cách sắp xếp khiên cưỡng để có được happy ending của tác giả. Theo một cách nào đó người Châu Á nói chung và Việt Nam nói riêng (cả rất nhiều tác giả lẫn những độc giả tin-vào-chuyện-thần-tiên-một-cách-hài-hước) vẫn còn giữ lối mòn suy nghĩ "happy ending mới là ending", trong khi thực tế thì văn học (và nghệ thuật) thế giới đã đi 1 bước dài khỏi lối suy nghĩ đó từ rất lâu rồi.
Phần nửa đầu truyện ngắn này được viết không hẳn là rất tốt, không hẳn là nổi bật về thủ pháp nghệ thuật. Tuy nhiên, cách miêu tả tâm lý phần nào thể hiện được ít nhất tác giả có biết qua một nhân vật thật, hoặc nói theo cách khác, rất có thể tác giả đang viết lại câu chuyện của chính mình. Và nếu thế thì nửa sau của truyện có phần mang tính luận đề hoặc thể hiện giấc-mơ-không-có-thật nhiều hơn là bản chất thật sự của vấn đề.
Truyện ngắn này gợi nhớ đến 1 đoạn trong Cô đơn trên mạng mà Janusz đã viết "Có thể là đúng - cô nghĩ - phụ nữ, nếu có cơ hội, bao giờ cũng muốn là người đàn bà quan trọng nhất đối với càng nhiều đàn ông càng tốt. Nhưng chỉ đến một thời điểm nào đấy." Là người đàn bà luôn có ảo tưởng về sự quan trọng hay là với người đàn ông không bao giờ là đủ cả?...

TTCT - Khuôn mặt Khang nhìn nghiêng toát ra một vẻ rắn rỏi đầy nam tính. Mũi cao, trán cao, miệng rộng. Trước đây nàng có thể ngắm anh không biết chán, nhưng tất nhiên chỉ khi Khang không chú ý, bởi lẽ nàng sợ anh cười nàng, thậm chí coi thường, vì nàng quá si mê anh.
Nàng trang điểm đậm, mặc một cái váy sặc sỡ dài qua đầu gối, nhưng lại khoác áo khoác dài và đi bốt cao. Bộ váy áo khiến cho vóc người nàng đã thấp đậm càng ngắn đi thảm hại. Nàng không nhận ra điều đó cho tới khi bước vào quán cùng Khang và thu hút mọi ánh nhìn. Không phải vì nàng đẹp, dĩ nhiên rồi, mà vì trông nàng và Khang quá khập khiễng.
Nhất là nàng trong bộ dạng thế này. Nàng có thể cảm nhận thấy những ánh mắt thương hại có, chế giễu có từ những cô gái làm ở các văn phòng xung quanh đó cho tới những cô gái phục vụ bàn. Trong phút chốc, nàng cảm thấy ngại ngần xấu hổ, cứ như thể nàng là con quạ xấu xí ục ịch lạc vào giữa một bầy thiên nga, con nào cũng da trắng chân dài, ngực nở eo thon đánh mông kiều diễm.
Nàng không đẹp, chưa kể với cái vẻ chán chường, cộng với tiếng thở dài sườn sượt có thể phát ra bất cứ lúc nào khiến cho sức hấp dẫn của nàng hạ thấp khủng khiếp. Ồ mà lần cuối cùng nàng cảm thấy mình hấp dẫn là từ khi nào nhỉ?
Nàng yêu Khang vì Khang đẹp trai. Với nhiều người thì cái đẹp bề ngoài đã đủ che lấp tất cả cái xấu xí tồi tệ bên trong rồi. Một cô gái đẹp, cho dù lẳng lơ một chút, mê tiền một tẹo, nhưng cũng khiến cho ít nhất hai nửa tá đàn ông ham muốn. Nhưng Khang không chỉ đẹp trai thôi đâu, Khang còn là một người đàn ông tốt nữa.
Bằng chứng là khi ngồi với nàng, hoặc có thể là ngồi với một cô nàng nào khác nữa, Khang vẫn rút điện thoại gọi về nói chuyện với vợ, với con đầy yêu thương thân ái. Nàng yêu tất cả những gì thuộc về Khang. Và nàng không giống như những người đàn bà yêu người đã có vợ khác, thường ghen bóng gió với vợ người ta, nàng còn yêu luôn cả vợ con Khang. Nàng có thể dành cả ngày chủ nhật để cùng Khang chọn cho vợ Khang một món quà bất ngờ nhân kỷ niệm mười năm ngày họ mới yêu nhau, hoặc lang thang siêu thị mua cho con gái tròn năm tuổi của Khang một chiếc váy hồng nhiều tầng có thắt nơ sặc sỡ.
Rồi nàng bỏ ra nhiều giờ nữa tự tay trang trí cái hộp quà cho thật đẹp đẽ để đưa cho Khang, chờ đợi Khang thốt lên: “Tuyệt lắm”, và đó rất có thể là lý do cho một buổi tối nồng nàn giữa hai người trong căn hộ của nàng. Sau đấy, nàng sẽ vào phòng tắm, pha nước trong bồn cho thật ấm, và khi Khang tắm xong, anh dùng thêm một ít đồ ăn nhẹ nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, để đúng 10 giờ tối Khang đã có mặt ở nhà mình, chỉn chu theo giờ của một người đàn ông thành đạt nhưng qui củ, cho dù có bận bịu với đối tác làm ăn nhưng vẫn trở về nhà quây quần với vợ và con gái, với một hộp quà tuyệt đẹp tặng con vào sinh nhật.
Khang tìm đến với nàng mỗi khi Khang cần đến nàng. Đó có thể là lúc Khang đang mệt mỏi vì công việc, hoặc Khang đang buồn, hoặc đơn giản là Khang sực nhớ rằng trên đời này còn có nàng. Nàng không phải là “bồ” Khang, nàng ghét nhất từ này. Những cô bồ là kẻ phá hoại gia đình người khác, còn nàng thì không.
Nàng coi mình là “người tri kỷ” của Khang, nàng ở bên Khang những khi Khang buồn, Khang mệt mỏi, Khang chịu áp lực, thậm chí còn khuyên Khang nên làm lành với vợ khi họ giận nhau. Mỗi khi Khang tìm đến với nàng là những khi áo Khang đã bỏ bên ngoài quần, trên người Khang không còn mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng, tóc Khang không còn vẻ láng mướt của keo bọt. Và lúc ấy Khang hoàn toàn là của riêng nàng, nguyên sơ không kiểu cách.
Mùa đông đối với nàng thường lạnh lẽo và buồn bã. Nhất là mùa đông năm nay, vạn vật dường như đông cứng lại, tựa hồ có thể dùng tay bẻ gãy từng mảnh băng của nó. Khang ít khi tìm đến nàng vào những tối mùa đông. Nàng dành những tối ấy để đọc sách, để đan len, và con mèo đen của nàng luôn quanh quẩn bên chân nàng, dùng đôi chân nhỏ xíu của nó quờ quạng cuộn len, chờ cơ hội ngồi vào lòng chủ để cuộn tròn trong giấc ngủ dài. Tính đến năm nay, đã ba mùa đông của nàng trôi qua như thế.
Đôi khi nàng tình cờ gặp Khang vào buổi sáng, hoặc cũng có khi nàng đã đứng sẵn trên đoạn đường mà nàng biết chắc chắn Khang sẽ qua, chỉ để nhìn thấy Khang, và nhận lấy ánh mắt của Khang lướt qua nàng cùng ánh nhìn thờ ơ của vợ Khang đang ngồi sau anh. Khang đến bất ngờ vào một sáng chủ nhật. Nàng vội vã chạy vào phòng chải sơ lại mái tóc đang còn rối rồi lao vào bếp chuẩn bị một bát mì hoặc bát miến nóng bưng ra cho Khang, và ngắm anh ăn với niềm vui vô bờ bến. Sau một khoảng lặng ngượng nghịu không lời, nàng và anh tan vào nhau, đắm chìm trong đam mê của hai người, và trong nỗi nhớ của nàng.
Thời gian buổi sáng của Khang không nhiều. Anh đến và đi nhanh như chưa từng hiện hữu, để mặc nàng lại với nỗi trống vắng chán chường. Nàng thử làm biến mất nó bằng cách lang thang trên phố, đi mua sắm, hoặc online và chat. Nhưng tất cả những việc ấy cũng chỉ làm tâm trí nàng dịu đi đôi chút, để đến khi đứng đối diện chiếc gương trong phòng tắm, “ai đó” chứ không phải nàng, với khuôn mặt đượm vẻ buồn bã mệt mỏi, với đôi mắt nửa như từng trải, nửa như ngơ ngác đang tự ngắm mình.
Một buổi tối, nàng đến quán cà phê quen thuộc, nơi nàng và Khang trước đây từng ngồi, gọi một cốc cà phê và một bao thuốc lá. Nàng rút ra một điếu thuốc và châm lửa. Nàng vẫn nhớ con mắt ác cảm của chính nàng đối với những cô gái ngồi bar hút thuốc. Theo nàng, có hai khả năng về những cô gái ấy. Một là những cô gái chán đời bệ rạc, hai là những cô gái điếm thượng lưu, hút thuốc để khoe đôi môi cong mời gọi, để vắt chéo đôi chân dài cố tình phô ra những khoảng hở hang của xác thịt, và hoặc kín đáo hoặc công khai liếc mắt đưa tình với đám khách ra vào mà rất có thể sau đấy là đối tượng của trò chơi giường chiếu.
Nàng tự cười mình và phán đoán xem người ta sẽ nghĩ nàng là người thế nào, có thể là một cô cave ế khách chăng, vì chân nàng ngắn và gương mặt nàng đang mang vẻ nhầu nhĩ chán chường. Rồi nàng tự thấy rằng nàng đang lo hão vì trong đám khách ra vào quán, không một ai mảy may chú ý đến nàng.
...
Đọc tiếp tại đây.
Chỉ giới thiệu phần nửa đầu của truyện vì phần nửa sau làm mình buồn nôn. Không chịu được cách sắp xếp khiên cưỡng để có được happy ending của tác giả. Theo một cách nào đó người Châu Á nói chung và Việt Nam nói riêng (cả rất nhiều tác giả lẫn những độc giả tin-vào-chuyện-thần-tiên-một-cách-hài-hước) vẫn còn giữ lối mòn suy nghĩ "happy ending mới là ending", trong khi thực tế thì văn học (và nghệ thuật) thế giới đã đi 1 bước dài khỏi lối suy nghĩ đó từ rất lâu rồi.
Phần nửa đầu truyện ngắn này được viết không hẳn là rất tốt, không hẳn là nổi bật về thủ pháp nghệ thuật. Tuy nhiên, cách miêu tả tâm lý phần nào thể hiện được ít nhất tác giả có biết qua một nhân vật thật, hoặc nói theo cách khác, rất có thể tác giả đang viết lại câu chuyện của chính mình. Và nếu thế thì nửa sau của truyện có phần mang tính luận đề hoặc thể hiện giấc-mơ-không-có-thật nhiều hơn là bản chất thật sự của vấn đề.
Truyện ngắn này gợi nhớ đến 1 đoạn trong Cô đơn trên mạng mà Janusz đã viết "Có thể là đúng - cô nghĩ - phụ nữ, nếu có cơ hội, bao giờ cũng muốn là người đàn bà quan trọng nhất đối với càng nhiều đàn ông càng tốt. Nhưng chỉ đến một thời điểm nào đấy." Là người đàn bà luôn có ảo tưởng về sự quan trọng hay là với người đàn ông không bao giờ là đủ cả?...
Tuesday, April 22, 2008
Black Bag - QaF fanfic
From the Justin Challenge of QaF Challenge asylum at Insanejournal.
You may also reach the story here.
Title: Black Bag
Author: vl_redreign
Rating: R, for language
Timeline: All seasons, specifically 507
Warnings: Angst?
Summary: “I hate that fucking duffle bag.”
Beta: firehead30

It all started with my mother and a black bag.
If you were to see my room at the house that upper middle class aspirations built, you’d think ‘what a spoiled brat’. I had everything a kid could ask for. Tons of shit. And for the last five years, my life consisted of a black bag. It had changed size and shape, but it was still a large black duffle, full of my ‘fucking underwear’, as Brian once said. Funny that he bitched about that, then proceeded to fuck me out of them.
My mother went to see Brian at his office, dropping off a bag, a check, and a reprimand. She couldn’t have picked a worse time or way to introduce herself. She didn’t understand that Brian wasn’t inclined to make it easy for me. In fact, his resolve to kick me out of his life for good grew even stronger with the presence of that damned bag. He didn’t, not right away. Seems he had a few more things to show me. Let it not be said that Brian Kinney does things halfway, especially when it comes to instructing one about the joys of fucking. I was an apt pupil, and I’m almost positive that I learned a new way to walk in those early days, so sore from the frequent plowing of my ass. But hey, who was I to complain? I had a Pavlovian response to Brian’s cock. As soon as I saw it, hard, wet and heavy, my ass was in the air like a cat in heat.
At that moment, I went from a kid with everything to a drifter with one bag to represent my then-seventeen years on this planet. It went from place to place, bed to sofa to bed and back again.
Sometime after entering PIFA, I acquired a black and blue messenger bag. Sometime after that, it became a plain black one. It held my hopes and dreams, much like the way the black duffle carried the few material things that were my own. The funny thing was, it didn’t bother me much. I’ve had to be ready to go at the drop of a hat ever since that night outside of Babylon, when my father gave me a choice. I picked the right one for me. It was only when I accompanied Brian back to his loft, watching him queen out over his face, that I realized that I might have been a bit hasty. It seemed that he cared more about the marring of his looks than the fact that I was now homeless. I changed my mind, however, after I pulled the worst sneak attack in history by attempting to crawl, unnoticed, into his bed. The fact that he merely held up the duvet for me to enter said more than his words ever would.
Not long after its arrival, the black bag was packed once again, hastily, as I ran from the wrath of Brian. It was inevitable, you know. Maybe he was feeling crowded. Back then, I really didn’t care about what he said so much. I’d already figured out that Brian often would say one thing, and do another. It was usually along the lines of calling me a twat, fingers twined in my hair, then fucking me into submission, as if to say ‘Brian’s always right, never forget that.’ Later, I would forget knowing that. I forgot a lot of things. And then, as later, it seemed as if he’d been practically waiting for me to fuck up. And I did.
Did I ever.
He was robbed. They took everything that they could haul off, by the looks of things. Of course, as Brian pointed out, they didn’t touch anything of mine. I mean, come on, Brian’s loft was a lot like McDonald’s, millions served. You can’t tell me that every trick on Liberty didn’t know about Brian’s high-tech kitchen and closet full of designer clothes. Didn’t he announce, loudly, what he was wearing, and who designed it? I’m surprised that it hadn’t happened sooner. But, since I was the last one to leave, it seemed likely that I’d forgotten to set the alarm. I thought I had, but...well, shit happens. Usually to me.
I packed my bag and ran all the way to New York. And Brian hauled it, and me, back to Pittsburgh, and to Debbie’s. Funny how much crap you accumulate in a short time. I had tons of clothes, but somehow, I got them to fit in that damned bag. My art supplies went into my messenger bag. I figured I could box up the rest once I figured out where I’d end up. At that point, I had no clue.
I remember packing the duffle in eagerness and anticipation, ready to show the world that Justin Taylor was coming, just like Rage. Hell, because of Rage. I chased my dreams all the way to Hollywood, where my head and heart were filled with promises and dreams of glory. Just once, I so wanted that to be true. Let me have this one thing.
Turns out, the one thing I was left with was a drawing. One that I stuffed into the bag as I made my way back, dreams of glory left tacked on the walls of a soon-to-be-forgotten stretch of wall in a hidden studio art room. The world wasn’t ready for Rage, they said. It wasn’t ready for me. Not yet, anyway.
I went over to the sofa and laid back, thinking.
I was so tired. So tired. I was twenty-one years old, and I felt fifty. So tired of packing and unpacking, of being shuffled about like someone’s least favorite relative. “You take him, no, you take him.” I felt…adrift. Like a once proud tree, blown over in a storm of circumstance, dashed and bashed by the ocean’s fury, and finally sent in pieces to rest along the high tide line, alone. I know I needed a place of my own. I’ve needed that for so long. But I allowed myself to hope- that maybe, for once, that the bag and my underwear belonged here. That the drawer for my drawers would somehow anchor me to this place, to him. You’d think I’d know better by now.
I remembered the night that I’d first come here. I was a scared, blithering idiot. I cringe when I think of that. I had the barest of ideas what would happen. Films and magazines can’t tell you what actual sex is like. They make it look so easy. Maybe Brian was right all this time. Maybe we should have stuck to fucking.
I glance over at the entry to the bedroom…to Brian’s bedroom.
I hate that fucking duffle bag.
I hate what it represents.
It’s my life. It’s every dream I ever had that was taken away, every home that I’d thought I’d managed to find. It’s my address, my one constant. Justin Taylor, Care Of Justin Taylor’s Black Duffle Bag, Somewhere in Pittsburgh, PA.
When I die, they’ll probably bury the fucking thing with me. Or bury me in it. ‘Here lies Justin, where he belongs; wrapped in the only canvas that matters.’
Okay, that’s maudlin, even for me.
I sat and waited, and wondered. Was this my punishment for hoping? Did I want too much, expect too much? Is it too much to hope for a place, one place, to lay my head and know that it would always be there?
Yeah. My head, resting on that fucking bag, in a park somewhere.
Oh, I know there are places that I could go. But then again…Debbie has Emmett now, my mom’s place is really too small. I could go back to Daphne’s, but I think she’s probably getting sick of me by now. Besides, I’m sure she appreciates the quiet.
Maybe I should have thought this through more.
The bag seems to glare at me from its hiding place. I sigh. It’s time, I know it is. Time to stand up, to be a man, to take care of myself. I can do this. I can.
It’s just that every breath I take seems to strangle me. My hands are shaking, and my head is throbbing. And I don’t want to go. I don’t. But I can’t stay here anymore. I can’t stay, knowing that this is all I’ll ever have. A loft that isn’t mine, full of things that aren’t mine, owned by a man…who doesn’t want to be mine.
The door slides open, and Brian walks in. We talk, or, at least, I do. I attempt to tell him what I want, how I feel. I thought he was listening, and then the panic appeared. He thinks he’s so good at hiding it, but I know what to look for. As soon as he decided that the solution was to fuck it better, I knew. It’s his fail-safe, his comfort zone. It’s all he knows, all he will allow himself to know. And so, with the answers that I need, I walk over to the bedroom entrance, and grab the sum of my existence.
A messenger bag, full of dreams, and a black duffle bag, full of my life.
It’s heavy. It’s so heavy. It seems to slow my every step. And, I as stand in the doorway, looking at him once more, I’m not sure if the weight of it will spill me forward, or tip me backwards. In the end, I right it, center it, and leave.
Brian asked me to let him know where I ended up. I should have just pointed to the fucking bag and said, “Here. Here is where I always end up.”
My heart clenched when Justin grabbed the black bag and step out the sliding door at 507. It hurt again, much more, when he finally decided chasing his dream in NY. But this story nearly killed me moment by moment, sentences to sentences. These lines killed me and made me hurt the most.
At that moment, I went from a kid with everything to a drifter with one bag to represent my then-seventeen years on this planet. It went from place to place, bed to sofa to bed and back again.
I hate that fucking duffle bag.
I hate what it represents.
It’s my life. It’s every dream I ever had that was taken away, every home that I’d thought I’d managed to find. It’s my address, my one constant. Justin Taylor, Care Of Justin Taylor’s Black Duffle Bag, Somewhere in Pittsburgh, PA.
And I don’t want to go. I don’t. But I can’t stay here anymore. I can’t stay, knowing that this is all I’ll ever have. A loft that isn’t mine, full of things that aren’t mine, owned by a man…who doesn’t want to be mine.
A messenger bag, full of dreams, and a black duffle bag, full of my life.
Brian asked me to let him know where I ended up. I should have just pointed to the fucking bag and said, “Here. Here is where I always end up.”
I love this fanfic. I love the way she captured the whole Justin story by the story of a bag. And, you know what... it hurts like hell!
A loft that isn’t mine, full of things that aren’t mine, owned by a man…who doesn’t want to be mine...
You may also reach the story here.
Title: Black Bag
Author: vl_redreign
Rating: R, for language
Timeline: All seasons, specifically 507
Warnings: Angst?
Summary: “I hate that fucking duffle bag.”
Beta: firehead30

It all started with my mother and a black bag.
If you were to see my room at the house that upper middle class aspirations built, you’d think ‘what a spoiled brat’. I had everything a kid could ask for. Tons of shit. And for the last five years, my life consisted of a black bag. It had changed size and shape, but it was still a large black duffle, full of my ‘fucking underwear’, as Brian once said. Funny that he bitched about that, then proceeded to fuck me out of them.
My mother went to see Brian at his office, dropping off a bag, a check, and a reprimand. She couldn’t have picked a worse time or way to introduce herself. She didn’t understand that Brian wasn’t inclined to make it easy for me. In fact, his resolve to kick me out of his life for good grew even stronger with the presence of that damned bag. He didn’t, not right away. Seems he had a few more things to show me. Let it not be said that Brian Kinney does things halfway, especially when it comes to instructing one about the joys of fucking. I was an apt pupil, and I’m almost positive that I learned a new way to walk in those early days, so sore from the frequent plowing of my ass. But hey, who was I to complain? I had a Pavlovian response to Brian’s cock. As soon as I saw it, hard, wet and heavy, my ass was in the air like a cat in heat.
At that moment, I went from a kid with everything to a drifter with one bag to represent my then-seventeen years on this planet. It went from place to place, bed to sofa to bed and back again.
Sometime after entering PIFA, I acquired a black and blue messenger bag. Sometime after that, it became a plain black one. It held my hopes and dreams, much like the way the black duffle carried the few material things that were my own. The funny thing was, it didn’t bother me much. I’ve had to be ready to go at the drop of a hat ever since that night outside of Babylon, when my father gave me a choice. I picked the right one for me. It was only when I accompanied Brian back to his loft, watching him queen out over his face, that I realized that I might have been a bit hasty. It seemed that he cared more about the marring of his looks than the fact that I was now homeless. I changed my mind, however, after I pulled the worst sneak attack in history by attempting to crawl, unnoticed, into his bed. The fact that he merely held up the duvet for me to enter said more than his words ever would.
Not long after its arrival, the black bag was packed once again, hastily, as I ran from the wrath of Brian. It was inevitable, you know. Maybe he was feeling crowded. Back then, I really didn’t care about what he said so much. I’d already figured out that Brian often would say one thing, and do another. It was usually along the lines of calling me a twat, fingers twined in my hair, then fucking me into submission, as if to say ‘Brian’s always right, never forget that.’ Later, I would forget knowing that. I forgot a lot of things. And then, as later, it seemed as if he’d been practically waiting for me to fuck up. And I did.
Did I ever.
He was robbed. They took everything that they could haul off, by the looks of things. Of course, as Brian pointed out, they didn’t touch anything of mine. I mean, come on, Brian’s loft was a lot like McDonald’s, millions served. You can’t tell me that every trick on Liberty didn’t know about Brian’s high-tech kitchen and closet full of designer clothes. Didn’t he announce, loudly, what he was wearing, and who designed it? I’m surprised that it hadn’t happened sooner. But, since I was the last one to leave, it seemed likely that I’d forgotten to set the alarm. I thought I had, but...well, shit happens. Usually to me.
I packed my bag and ran all the way to New York. And Brian hauled it, and me, back to Pittsburgh, and to Debbie’s. Funny how much crap you accumulate in a short time. I had tons of clothes, but somehow, I got them to fit in that damned bag. My art supplies went into my messenger bag. I figured I could box up the rest once I figured out where I’d end up. At that point, I had no clue.
I remember packing the duffle in eagerness and anticipation, ready to show the world that Justin Taylor was coming, just like Rage. Hell, because of Rage. I chased my dreams all the way to Hollywood, where my head and heart were filled with promises and dreams of glory. Just once, I so wanted that to be true. Let me have this one thing.
Turns out, the one thing I was left with was a drawing. One that I stuffed into the bag as I made my way back, dreams of glory left tacked on the walls of a soon-to-be-forgotten stretch of wall in a hidden studio art room. The world wasn’t ready for Rage, they said. It wasn’t ready for me. Not yet, anyway.
I went over to the sofa and laid back, thinking.
I was so tired. So tired. I was twenty-one years old, and I felt fifty. So tired of packing and unpacking, of being shuffled about like someone’s least favorite relative. “You take him, no, you take him.” I felt…adrift. Like a once proud tree, blown over in a storm of circumstance, dashed and bashed by the ocean’s fury, and finally sent in pieces to rest along the high tide line, alone. I know I needed a place of my own. I’ve needed that for so long. But I allowed myself to hope- that maybe, for once, that the bag and my underwear belonged here. That the drawer for my drawers would somehow anchor me to this place, to him. You’d think I’d know better by now.
I remembered the night that I’d first come here. I was a scared, blithering idiot. I cringe when I think of that. I had the barest of ideas what would happen. Films and magazines can’t tell you what actual sex is like. They make it look so easy. Maybe Brian was right all this time. Maybe we should have stuck to fucking.
I glance over at the entry to the bedroom…to Brian’s bedroom.
I hate that fucking duffle bag.
I hate what it represents.
It’s my life. It’s every dream I ever had that was taken away, every home that I’d thought I’d managed to find. It’s my address, my one constant. Justin Taylor, Care Of Justin Taylor’s Black Duffle Bag, Somewhere in Pittsburgh, PA.
When I die, they’ll probably bury the fucking thing with me. Or bury me in it. ‘Here lies Justin, where he belongs; wrapped in the only canvas that matters.’
Okay, that’s maudlin, even for me.
I sat and waited, and wondered. Was this my punishment for hoping? Did I want too much, expect too much? Is it too much to hope for a place, one place, to lay my head and know that it would always be there?
Yeah. My head, resting on that fucking bag, in a park somewhere.
Oh, I know there are places that I could go. But then again…Debbie has Emmett now, my mom’s place is really too small. I could go back to Daphne’s, but I think she’s probably getting sick of me by now. Besides, I’m sure she appreciates the quiet.
Maybe I should have thought this through more.
The bag seems to glare at me from its hiding place. I sigh. It’s time, I know it is. Time to stand up, to be a man, to take care of myself. I can do this. I can.
It’s just that every breath I take seems to strangle me. My hands are shaking, and my head is throbbing. And I don’t want to go. I don’t. But I can’t stay here anymore. I can’t stay, knowing that this is all I’ll ever have. A loft that isn’t mine, full of things that aren’t mine, owned by a man…who doesn’t want to be mine.
The door slides open, and Brian walks in. We talk, or, at least, I do. I attempt to tell him what I want, how I feel. I thought he was listening, and then the panic appeared. He thinks he’s so good at hiding it, but I know what to look for. As soon as he decided that the solution was to fuck it better, I knew. It’s his fail-safe, his comfort zone. It’s all he knows, all he will allow himself to know. And so, with the answers that I need, I walk over to the bedroom entrance, and grab the sum of my existence.
A messenger bag, full of dreams, and a black duffle bag, full of my life.
It’s heavy. It’s so heavy. It seems to slow my every step. And, I as stand in the doorway, looking at him once more, I’m not sure if the weight of it will spill me forward, or tip me backwards. In the end, I right it, center it, and leave.
Brian asked me to let him know where I ended up. I should have just pointed to the fucking bag and said, “Here. Here is where I always end up.”
My heart clenched when Justin grabbed the black bag and step out the sliding door at 507. It hurt again, much more, when he finally decided chasing his dream in NY. But this story nearly killed me moment by moment, sentences to sentences. These lines killed me and made me hurt the most.
At that moment, I went from a kid with everything to a drifter with one bag to represent my then-seventeen years on this planet. It went from place to place, bed to sofa to bed and back again.
I hate that fucking duffle bag.
I hate what it represents.
It’s my life. It’s every dream I ever had that was taken away, every home that I’d thought I’d managed to find. It’s my address, my one constant. Justin Taylor, Care Of Justin Taylor’s Black Duffle Bag, Somewhere in Pittsburgh, PA.
And I don’t want to go. I don’t. But I can’t stay here anymore. I can’t stay, knowing that this is all I’ll ever have. A loft that isn’t mine, full of things that aren’t mine, owned by a man…who doesn’t want to be mine.
A messenger bag, full of dreams, and a black duffle bag, full of my life.
Brian asked me to let him know where I ended up. I should have just pointed to the fucking bag and said, “Here. Here is where I always end up.”
I love this fanfic. I love the way she captured the whole Justin story by the story of a bag. And, you know what... it hurts like hell!
A loft that isn’t mine, full of things that aren’t mine, owned by a man…who doesn’t want to be mine...
Wednesday, April 02, 2008
QaF Drabbles
I never knew about another meaning of the word "drabble" till I saw it on QaF fandom. And now I know "sometimes 100 words is enough".
Title: Not Enough
Author: tweedygal
I shouldn’t want more. Everyone’s always told me not to expect anything.
But they weren’t there when he sat up with me night after night, watching Yellow Submarine, then rubbing my hand while I cried about the fucking mess my life had become.
They don’t seem to notice he looks out for me away from the loft. He thinks I don’t even realize it, but I do.
They don’t know that he asks about my classes, projects...if I’m hungry, if I need a blowjob or toothpaste...
He gives me so much. And I don’t know why it’s not enough.
My POV: Teh "toothpaste" did touch me. It simply works.
---
Title: Long Ago Memories
Author: Foreverbm
Timeline: Future
A/N: This is a death drabble.
Brian walked slowly across the manicured lawn, the eerie silence not off putting in any way; more of a relief than anything.
He didn’t want to see anyone; for them to see him.
He looked at the red roses in his arms, a memory from long ago, of another bouquet he had almost bought, filling his mind.
He reached his destination and squatted down, placing the roses on the ground, brushing away some scraps of paper which had blown onto the grey marble.
The name in front of him may say Justin, but to him, he would always be Sunshine.
My POV: The one that inspired me to write down my first fanfic of ever. It hurts.
---
Title: With Friends Like These, Who Needs Enemies
Author: Philflam
Author's warnings: Remember that as far as I'm concerned, the QAF world revolves around Brian. I see everything through his perspective. This drabble might not be exactly what the mods were thinking of when they chose this topic - :).
Michael “. . . but he’s my Best Friend” Novotny tells Brian things he already knows and assumes he’ll never change. Lindsay “She’s Having My Baby” Peterson loves Brian and is jealous of Justin for lots of reasons.
Debbie “I love you like a son” Novotny slaps him for telling the truth. Ted “I’m better than all of you” Schmidt resents him until he needs help. Emmett “When your boy toy’s broken, get a new toy” Honeycutt mostly ignores him.
Justin “It was love to me” Taylor is the only one who loves Brian for who he is - always has, always will.
My POV: I don't really think Linds having problem with the jealousy. However, I love the last sentence - the definition of Justin's love.
---
Title: The missing smiling boy (I named it, not the author)
Author: jule1122
Timeline: S3
“Justin Taylor.”
Daphne listened to Justin call his own name and concentrated on holding the picture of Marguerite Lopez up. She couldn’t look at the picture Jennifer was holding or listen to her speech.
When she first saw the poster of Justin, she hadn’t been able to look away. She barely recognized the smiling boy she saw there. Daphne was reminded of how much Justin had changed, how much that night had changed him. There would never be justice for Justin, but this was something. She held her picture proudly, defiantly and dared anyone to say Justin’s life didn’t matter.
My POV: I like Daphne and I like the friendship of the 2 much as well. I think it's exactly what she was thinking seeing the poster. And the idea of how much that night had changed Justin really makes my heart hurt.
Later!
Title: Not Enough
Author: tweedygal
I shouldn’t want more. Everyone’s always told me not to expect anything.
But they weren’t there when he sat up with me night after night, watching Yellow Submarine, then rubbing my hand while I cried about the fucking mess my life had become.
They don’t seem to notice he looks out for me away from the loft. He thinks I don’t even realize it, but I do.
They don’t know that he asks about my classes, projects...if I’m hungry, if I need a blowjob or toothpaste...
He gives me so much. And I don’t know why it’s not enough.
My POV: Teh "toothpaste" did touch me. It simply works.
---
Title: Long Ago Memories
Author: Foreverbm
Timeline: Future
A/N: This is a death drabble.
Brian walked slowly across the manicured lawn, the eerie silence not off putting in any way; more of a relief than anything.
He didn’t want to see anyone; for them to see him.
He looked at the red roses in his arms, a memory from long ago, of another bouquet he had almost bought, filling his mind.
He reached his destination and squatted down, placing the roses on the ground, brushing away some scraps of paper which had blown onto the grey marble.
The name in front of him may say Justin, but to him, he would always be Sunshine.
My POV: The one that inspired me to write down my first fanfic of ever. It hurts.
---
Title: With Friends Like These, Who Needs Enemies
Author: Philflam
Author's warnings: Remember that as far as I'm concerned, the QAF world revolves around Brian. I see everything through his perspective. This drabble might not be exactly what the mods were thinking of when they chose this topic - :).
Michael “. . . but he’s my Best Friend” Novotny tells Brian things he already knows and assumes he’ll never change. Lindsay “She’s Having My Baby” Peterson loves Brian and is jealous of Justin for lots of reasons.
Debbie “I love you like a son” Novotny slaps him for telling the truth. Ted “I’m better than all of you” Schmidt resents him until he needs help. Emmett “When your boy toy’s broken, get a new toy” Honeycutt mostly ignores him.
Justin “It was love to me” Taylor is the only one who loves Brian for who he is - always has, always will.
My POV: I don't really think Linds having problem with the jealousy. However, I love the last sentence - the definition of Justin's love.
---
Title: The missing smiling boy (I named it, not the author)
Author: jule1122
Timeline: S3
“Justin Taylor.”
Daphne listened to Justin call his own name and concentrated on holding the picture of Marguerite Lopez up. She couldn’t look at the picture Jennifer was holding or listen to her speech.
When she first saw the poster of Justin, she hadn’t been able to look away. She barely recognized the smiling boy she saw there. Daphne was reminded of how much Justin had changed, how much that night had changed him. There would never be justice for Justin, but this was something. She held her picture proudly, defiantly and dared anyone to say Justin’s life didn’t matter.
My POV: I like Daphne and I like the friendship of the 2 much as well. I think it's exactly what she was thinking seeing the poster. And the idea of how much that night had changed Justin really makes my heart hurt.
Later!
Friday, March 28, 2008
Sunshine, how did I ever get along without you?
My first fanfic of ever. Dedicated to my 2 beloved characters Brian Kinney and Justin Taylor of Showtime's series Queer as Folk. All the dialogs with the (*) mark at the end are quoted from the original series. The inspiration came from this beautiful but damned sad death drabble. It did nearly kill me then I think I'd better write something down for Christ's sake.
I don't believe I'm capable of translating this fanfic into English. No commitment for the translation from this POV.

Người đàn ông bước dọc lối đi giữa những vạt cỏ được cắt tỉa cẩn thận. Hai hàng cây bên đường lặng thinh. Bầu trời trong veo, không tiếng gió. Chiếc áo khoác Armani ngang gối đung đưa theo từng nhịp bước uể oải của đôi chân dài và dáng người dong dỏng hơn 1m8. Nếu không để ý đến vài lọn tóc hơi nhạt màu giữa mái tóc nâu có lẽ không thể đoán ra con người có vóc dáng hoàn hảo ấy đã ở đầu tuổi trung niên. Bó hồng trên tay anh đỏ rực dưới ánh nắng ngày đầu hè.
Anh không muốn gặp ai, hay để ai thấy mình vào lúc này. Anh đi chậm dần, rẽ vào hàng cuối cùng và dừng chân trước một ngôi mộ trông chừng được hoàn tất chưa quá hai tuần. Mái tóc vàng óng và nụ cười rạng rỡ như những tia nắng trên cao của người trong ảnh tương phản một cách khác thường với màu đen lạnh lùng của tấm bia bằng đá hoa cương. Anh mệt mỏi tháo chiếc kính đen, đôi mắt trống rỗng hiện ra dần cùng với một gương mặt có lẽ đã từng đẹp như thiên thần, giờ chỉ còn trơ trọi nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tấm bia đá lạnh ngắt, đưa tay phủi vài chiếc lá bám quanh mộ.
- Why you didn't come and see me?
- What for?
- Considering I was in a coma for two weeks and rehab for a month, trying to learn that fucking what for. (*)
Anh lắc đầu, như để cố xua đi từng lời của cuộc trò chuyện gần 10 năm trước. Vừa được "phóng thích" khỏi bệnh viện, cậu bé đã lao đến tìm anh. Mikey không biết, Linz không biết, và dĩ nhiên cả cậu đã không biết rằng suốt 6 tuần đó, hằng đêm anh đều ngồi trước cửa phòng bệnh, im lặng, chờ đợi, và để biết rằng không ai còn có thể làm hại đến cậu lần nữa. Người duy nhất biết chuyện đó là cô y tá của ca trực đêm, và khi Jen yêu cầu anh đừng gặp cậu nữa, anh biết cô y tá đã không thể giữ bí mật ấy với mẹ cậu. Mỗi đêm của 42 đêm đó, anh đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần "Nếu anh không gặp em ngày hôm ấy, nếu anh phớt lờ cậu bé non choẹt là em đi, nếu anh không mang em về nhà, nếu anh không là người đàn ông đầu tiên của em, nếu anh đủ mãnh mẽ hơn tình yêu của em để đẩy em xa hơn, và nếu anh không đến buổi lễ, có thể mọi chuyện đã khác hơn. Có lẽ em đã tiếp tục là một đứa con ngoan ngoãn của ông già chết tiệt của mình. Có lẽ em đã chuẩn bị lên đường đi học MBA chứ không phải nhọc nhằn tìm cách đóng học phí cho trường Nghệ thuật. Có lẽ em đã không biết đến cuộc sống đầy thú vị cùng với anh. Có lẽ em đã không được hoàn toàn là chính em. Nhưng có lẽ như thế vẫn tốt hơn em nằm đó, bất động, cơ thể dấp đầy máu."
Đưa bó hoa lên ngang tấm ảnh, anh mỉm cười như để nói "Hoa hồng đây" rồi đặt bó hoa tựa vào tấm bia. Hình ảnh người đàn ông trạc 30 đứng tần ngần trước quầy hoa, cầm lên rồi lại bỏ xuống bó hồng rồi quay bước đi xẹt ngang đầu anh. Hôm đó anh đã nghĩ có lẽ mình nên mua bó hoa ấy nhưng rồi cái tôi chết tiệt không chịu bị ràng buộc, không muốn phải hứa hẹn đã làm anh quyết định từ bỏ ý định đó. Sau hoa hồng sẽ là gì? Chocolate? Hay xa hơn nữa? Một đám cưới như của Mel và Linz? Và như tất cả đám người kia?
Đưa tay vào túi áo, anh lấy một chiếc hộp nhỏ đặt lên mộ.
- You didn't return them?
- I didn't return them.
- We don't need rings or vows to prove that we love each other. We already know that. (*)
Anh vục đầu vào đôi bàn tay của mình, mệt mỏi. Anh đã không trả lại đôi nhẫn cưới khi cậu bé ra đi vào 5 năm trước, để theo đuổi một tương lai của riêng mình, một tương lai cậu phải tự tạo dựng nên mà không có sự can dự của anh, như cái quá khứ 5 năm trước đó. Chiếc nhẫn của mình anh không đeo vào tay nhưng đã đeo vào lòng. Anh đã quyết định chờ ngày cậu trở về, đôi nhẫn đó sẽ được ở đúng nơi chúng cần ở, trên tay cậu và trên tay anh. Anh không cần những lời thề ước hay nhẫn cưới để chứng minh tình yêu nhưng anh muốn Hoàng tử của mình biết rằng chiếc nhẫn đó là minh chứng của sự hạnh phúc mà cậu đã mang đến cho anh. Anh có một cuộc sống gần như hoàn hảo, anh có một ngôi nhà nhiều người mơ ước, có một chiếc xe "kinh điển", có một công ty quảng cáo nổi nhất thành phố, có những người bạn tốt, có cả một cậu con trai xinh đẹp như anh và mẹ nó nhưng anh chỉ hạnh phúc vì anh có cậu.
Anh ngẩng đầu, đưa tay mở chiếc hộp. Hai chiếc nhẫn giống hệt nhau, nằm vui vẻ cạnh nhau suốt 5 năm trời, nhưng sai vị trí. Anh khẽ thả một chiếc vào bình hoa và cắm bó hồng vào bình, chiếc còn lại anh đeo vào tay. Anh xoay xoay chiếc nhẫn quanh ngón tay.
- You should eat more, though. My mom says that you're too skinny.
- Your mom?
- She doesn't completely hate you, you know? I told her that you were always skinny, though, even in high school. (*)
... vài giọt kem từ chiếc muỗng chểnh mảng rơi xuống ngực anh, lạnh ngắt. Cậu bé cười khúc khích, vục đầu vào ngực anh liếm sạch. Hơi thở của cậu phà vào lòng anh nóng hổi...
Dòng nước mắt bắt đầu chảy xuống từ đôi mắt sâu hoắm của người rất nhiều ngày mất ngủ. Tất cả ánh sáng trong đôi mắt xanh đẹp lạnh lùng ấy, nếu đã từng ở đấy, đã ra đi hoàn toàn. Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh đã không còn để phản chiếu sự lấp lánh nữa.
- Sunshine, how did I ever get along without you?
- You didn't. (*)
Anh vục đầu vào tay, vai rung lên bần bật.
- I'll be back. And you'll come there, we're gonna see each other all the time.
- You don't know that. Neither do I. Whether we see each other next week, next month, never again, it doesn't matter. It's only time. (*)
Người trong hình vẫn cười rạng rỡ, nụ cười đã làm tan chảy chiếc giáp băng giá của anh, nụ cười đã lấp đầy khoảng trống trong lồng ngực anh.
- It's not only time anymore, Sunshine.
...
Lần cuối cùng một ai đó gặp anh là khi bác sĩ thông báo họ không thể làm gì hơn nữa. Anh đã ngồi bất động bên cạnh người yêu suốt một ngày, đến khi người ta chuyển xác đi. Đó là hai tháng sau lần triển lãm thứ 3 trong 5 năm, cậu họa sĩ trẻ bí mật trở về, với quyết định sẽ mở một phòng tranh của riêng mình ở ngay tại thành phố quê hương, và không ở xa người yêu thêm một ngày nào nữa. Nhưng anh đã không kịp nghe điều đó từ cậu. Chiếc taxi từ phi trường đưa cậu về "chiếc ổ" đầy kỉ niệm của hai người đã không bao giờ đến nơi. Anh nhận điện thoại báo từ bệnh viện, lao thẳng đến và chỉ kịp nhìn thấy nụ cười của cậu nhạt dần đi. Và rồi tất cả chỉ còn là hư không.
Brian Kinney đã biến mất, cùng với ánh dương của cuộc đời mình.
...
Một ngày nọ, trong khi dọn dẹp mộ của người bạn thân nhất, người đã cùng mình trải qua lần đầu tiên với đúng nghĩa đen của nó, Daphne phát hiện chiếc nhẫn trong lọ hoa. Và cô đã đặt nó lại vào trong bình...
Người trong ảnh vẫn cười rạng rỡ rất nhiều năm sau. Trên mộ ghi Justin Taylor (1983 - 2010).
By Poppy with love
I don't believe I'm capable of translating this fanfic into English. No commitment for the translation from this POV.

Người đàn ông bước dọc lối đi giữa những vạt cỏ được cắt tỉa cẩn thận. Hai hàng cây bên đường lặng thinh. Bầu trời trong veo, không tiếng gió. Chiếc áo khoác Armani ngang gối đung đưa theo từng nhịp bước uể oải của đôi chân dài và dáng người dong dỏng hơn 1m8. Nếu không để ý đến vài lọn tóc hơi nhạt màu giữa mái tóc nâu có lẽ không thể đoán ra con người có vóc dáng hoàn hảo ấy đã ở đầu tuổi trung niên. Bó hồng trên tay anh đỏ rực dưới ánh nắng ngày đầu hè.
Anh không muốn gặp ai, hay để ai thấy mình vào lúc này. Anh đi chậm dần, rẽ vào hàng cuối cùng và dừng chân trước một ngôi mộ trông chừng được hoàn tất chưa quá hai tuần. Mái tóc vàng óng và nụ cười rạng rỡ như những tia nắng trên cao của người trong ảnh tương phản một cách khác thường với màu đen lạnh lùng của tấm bia bằng đá hoa cương. Anh mệt mỏi tháo chiếc kính đen, đôi mắt trống rỗng hiện ra dần cùng với một gương mặt có lẽ đã từng đẹp như thiên thần, giờ chỉ còn trơ trọi nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tấm bia đá lạnh ngắt, đưa tay phủi vài chiếc lá bám quanh mộ.
- Why you didn't come and see me?
- What for?
- Considering I was in a coma for two weeks and rehab for a month, trying to learn that fucking what for. (*)
Anh lắc đầu, như để cố xua đi từng lời của cuộc trò chuyện gần 10 năm trước. Vừa được "phóng thích" khỏi bệnh viện, cậu bé đã lao đến tìm anh. Mikey không biết, Linz không biết, và dĩ nhiên cả cậu đã không biết rằng suốt 6 tuần đó, hằng đêm anh đều ngồi trước cửa phòng bệnh, im lặng, chờ đợi, và để biết rằng không ai còn có thể làm hại đến cậu lần nữa. Người duy nhất biết chuyện đó là cô y tá của ca trực đêm, và khi Jen yêu cầu anh đừng gặp cậu nữa, anh biết cô y tá đã không thể giữ bí mật ấy với mẹ cậu. Mỗi đêm của 42 đêm đó, anh đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần "Nếu anh không gặp em ngày hôm ấy, nếu anh phớt lờ cậu bé non choẹt là em đi, nếu anh không mang em về nhà, nếu anh không là người đàn ông đầu tiên của em, nếu anh đủ mãnh mẽ hơn tình yêu của em để đẩy em xa hơn, và nếu anh không đến buổi lễ, có thể mọi chuyện đã khác hơn. Có lẽ em đã tiếp tục là một đứa con ngoan ngoãn của ông già chết tiệt của mình. Có lẽ em đã chuẩn bị lên đường đi học MBA chứ không phải nhọc nhằn tìm cách đóng học phí cho trường Nghệ thuật. Có lẽ em đã không biết đến cuộc sống đầy thú vị cùng với anh. Có lẽ em đã không được hoàn toàn là chính em. Nhưng có lẽ như thế vẫn tốt hơn em nằm đó, bất động, cơ thể dấp đầy máu."
Đưa bó hoa lên ngang tấm ảnh, anh mỉm cười như để nói "Hoa hồng đây" rồi đặt bó hoa tựa vào tấm bia. Hình ảnh người đàn ông trạc 30 đứng tần ngần trước quầy hoa, cầm lên rồi lại bỏ xuống bó hồng rồi quay bước đi xẹt ngang đầu anh. Hôm đó anh đã nghĩ có lẽ mình nên mua bó hoa ấy nhưng rồi cái tôi chết tiệt không chịu bị ràng buộc, không muốn phải hứa hẹn đã làm anh quyết định từ bỏ ý định đó. Sau hoa hồng sẽ là gì? Chocolate? Hay xa hơn nữa? Một đám cưới như của Mel và Linz? Và như tất cả đám người kia?
Đưa tay vào túi áo, anh lấy một chiếc hộp nhỏ đặt lên mộ.
- You didn't return them?
- I didn't return them.
- We don't need rings or vows to prove that we love each other. We already know that. (*)
Anh vục đầu vào đôi bàn tay của mình, mệt mỏi. Anh đã không trả lại đôi nhẫn cưới khi cậu bé ra đi vào 5 năm trước, để theo đuổi một tương lai của riêng mình, một tương lai cậu phải tự tạo dựng nên mà không có sự can dự của anh, như cái quá khứ 5 năm trước đó. Chiếc nhẫn của mình anh không đeo vào tay nhưng đã đeo vào lòng. Anh đã quyết định chờ ngày cậu trở về, đôi nhẫn đó sẽ được ở đúng nơi chúng cần ở, trên tay cậu và trên tay anh. Anh không cần những lời thề ước hay nhẫn cưới để chứng minh tình yêu nhưng anh muốn Hoàng tử của mình biết rằng chiếc nhẫn đó là minh chứng của sự hạnh phúc mà cậu đã mang đến cho anh. Anh có một cuộc sống gần như hoàn hảo, anh có một ngôi nhà nhiều người mơ ước, có một chiếc xe "kinh điển", có một công ty quảng cáo nổi nhất thành phố, có những người bạn tốt, có cả một cậu con trai xinh đẹp như anh và mẹ nó nhưng anh chỉ hạnh phúc vì anh có cậu.
Anh ngẩng đầu, đưa tay mở chiếc hộp. Hai chiếc nhẫn giống hệt nhau, nằm vui vẻ cạnh nhau suốt 5 năm trời, nhưng sai vị trí. Anh khẽ thả một chiếc vào bình hoa và cắm bó hồng vào bình, chiếc còn lại anh đeo vào tay. Anh xoay xoay chiếc nhẫn quanh ngón tay.
- You should eat more, though. My mom says that you're too skinny.
- Your mom?
- She doesn't completely hate you, you know? I told her that you were always skinny, though, even in high school. (*)
... vài giọt kem từ chiếc muỗng chểnh mảng rơi xuống ngực anh, lạnh ngắt. Cậu bé cười khúc khích, vục đầu vào ngực anh liếm sạch. Hơi thở của cậu phà vào lòng anh nóng hổi...
Dòng nước mắt bắt đầu chảy xuống từ đôi mắt sâu hoắm của người rất nhiều ngày mất ngủ. Tất cả ánh sáng trong đôi mắt xanh đẹp lạnh lùng ấy, nếu đã từng ở đấy, đã ra đi hoàn toàn. Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh đã không còn để phản chiếu sự lấp lánh nữa.
- Sunshine, how did I ever get along without you?
- You didn't. (*)
Anh vục đầu vào tay, vai rung lên bần bật.
- I'll be back. And you'll come there, we're gonna see each other all the time.
- You don't know that. Neither do I. Whether we see each other next week, next month, never again, it doesn't matter. It's only time. (*)
Người trong hình vẫn cười rạng rỡ, nụ cười đã làm tan chảy chiếc giáp băng giá của anh, nụ cười đã lấp đầy khoảng trống trong lồng ngực anh.
- It's not only time anymore, Sunshine.
...
Lần cuối cùng một ai đó gặp anh là khi bác sĩ thông báo họ không thể làm gì hơn nữa. Anh đã ngồi bất động bên cạnh người yêu suốt một ngày, đến khi người ta chuyển xác đi. Đó là hai tháng sau lần triển lãm thứ 3 trong 5 năm, cậu họa sĩ trẻ bí mật trở về, với quyết định sẽ mở một phòng tranh của riêng mình ở ngay tại thành phố quê hương, và không ở xa người yêu thêm một ngày nào nữa. Nhưng anh đã không kịp nghe điều đó từ cậu. Chiếc taxi từ phi trường đưa cậu về "chiếc ổ" đầy kỉ niệm của hai người đã không bao giờ đến nơi. Anh nhận điện thoại báo từ bệnh viện, lao thẳng đến và chỉ kịp nhìn thấy nụ cười của cậu nhạt dần đi. Và rồi tất cả chỉ còn là hư không.
Brian Kinney đã biến mất, cùng với ánh dương của cuộc đời mình.
...
Một ngày nọ, trong khi dọn dẹp mộ của người bạn thân nhất, người đã cùng mình trải qua lần đầu tiên với đúng nghĩa đen của nó, Daphne phát hiện chiếc nhẫn trong lọ hoa. Và cô đã đặt nó lại vào trong bình...
Người trong ảnh vẫn cười rạng rỡ rất nhiều năm sau. Trên mộ ghi Justin Taylor (1983 - 2010).
By Poppy with love
Labels:
death,
fanfic,
inspiration,
my fic,
qaf,
queer as folk
Subscribe to:
Posts (Atom)