My first fanfic of ever. Dedicated to my 2 beloved characters Brian Kinney and Justin Taylor of Showtime's series Queer as Folk. All the dialogs with the (*) mark at the end are quoted from the original series. The inspiration came from this beautiful but damned sad death drabble. It did nearly kill me then I think I'd better write something down for Christ's sake.
I don't believe I'm capable of translating this fanfic into English. No commitment for the translation from this POV.

Người đàn ông bước dọc lối đi giữa những vạt cỏ được cắt tỉa cẩn thận. Hai hàng cây bên đường lặng thinh. Bầu trời trong veo, không tiếng gió. Chiếc áo khoác Armani ngang gối đung đưa theo từng nhịp bước uể oải của đôi chân dài và dáng người dong dỏng hơn 1m8. Nếu không để ý đến vài lọn tóc hơi nhạt màu giữa mái tóc nâu có lẽ không thể đoán ra con người có vóc dáng hoàn hảo ấy đã ở đầu tuổi trung niên. Bó hồng trên tay anh đỏ rực dưới ánh nắng ngày đầu hè.
Anh không muốn gặp ai, hay để ai thấy mình vào lúc này. Anh đi chậm dần, rẽ vào hàng cuối cùng và dừng chân trước một ngôi mộ trông chừng được hoàn tất chưa quá hai tuần. Mái tóc vàng óng và nụ cười rạng rỡ như những tia nắng trên cao của người trong ảnh tương phản một cách khác thường với màu đen lạnh lùng của tấm bia bằng đá hoa cương. Anh mệt mỏi tháo chiếc kính đen, đôi mắt trống rỗng hiện ra dần cùng với một gương mặt có lẽ đã từng đẹp như thiên thần, giờ chỉ còn trơ trọi nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tấm bia đá lạnh ngắt, đưa tay phủi vài chiếc lá bám quanh mộ.
- Why you didn't come and see me?
- What for?
- Considering I was in a coma for two weeks and rehab for a month, trying to learn that fucking what for. (*)
Anh lắc đầu, như để cố xua đi từng lời của cuộc trò chuyện gần 10 năm trước. Vừa được "phóng thích" khỏi bệnh viện, cậu bé đã lao đến tìm anh. Mikey không biết, Linz không biết, và dĩ nhiên cả cậu đã không biết rằng suốt 6 tuần đó, hằng đêm anh đều ngồi trước cửa phòng bệnh, im lặng, chờ đợi, và để biết rằng không ai còn có thể làm hại đến cậu lần nữa. Người duy nhất biết chuyện đó là cô y tá của ca trực đêm, và khi Jen yêu cầu anh đừng gặp cậu nữa, anh biết cô y tá đã không thể giữ bí mật ấy với mẹ cậu. Mỗi đêm của 42 đêm đó, anh đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần "Nếu anh không gặp em ngày hôm ấy, nếu anh phớt lờ cậu bé non choẹt là em đi, nếu anh không mang em về nhà, nếu anh không là người đàn ông đầu tiên của em, nếu anh đủ mãnh mẽ hơn tình yêu của em để đẩy em xa hơn, và nếu anh không đến buổi lễ, có thể mọi chuyện đã khác hơn. Có lẽ em đã tiếp tục là một đứa con ngoan ngoãn của ông già chết tiệt của mình. Có lẽ em đã chuẩn bị lên đường đi học MBA chứ không phải nhọc nhằn tìm cách đóng học phí cho trường Nghệ thuật. Có lẽ em đã không biết đến cuộc sống đầy thú vị cùng với anh. Có lẽ em đã không được hoàn toàn là chính em. Nhưng có lẽ như thế vẫn tốt hơn em nằm đó, bất động, cơ thể dấp đầy máu."
Đưa bó hoa lên ngang tấm ảnh, anh mỉm cười như để nói "Hoa hồng đây" rồi đặt bó hoa tựa vào tấm bia. Hình ảnh người đàn ông trạc 30 đứng tần ngần trước quầy hoa, cầm lên rồi lại bỏ xuống bó hồng rồi quay bước đi xẹt ngang đầu anh. Hôm đó anh đã nghĩ có lẽ mình nên mua bó hoa ấy nhưng rồi cái tôi chết tiệt không chịu bị ràng buộc, không muốn phải hứa hẹn đã làm anh quyết định từ bỏ ý định đó. Sau hoa hồng sẽ là gì? Chocolate? Hay xa hơn nữa? Một đám cưới như của Mel và Linz? Và như tất cả đám người kia?
Đưa tay vào túi áo, anh lấy một chiếc hộp nhỏ đặt lên mộ.
- You didn't return them?
- I didn't return them.
- We don't need rings or vows to prove that we love each other. We already know that. (*)
Anh vục đầu vào đôi bàn tay của mình, mệt mỏi. Anh đã không trả lại đôi nhẫn cưới khi cậu bé ra đi vào 5 năm trước, để theo đuổi một tương lai của riêng mình, một tương lai cậu phải tự tạo dựng nên mà không có sự can dự của anh, như cái quá khứ 5 năm trước đó. Chiếc nhẫn của mình anh không đeo vào tay nhưng đã đeo vào lòng. Anh đã quyết định chờ ngày cậu trở về, đôi nhẫn đó sẽ được ở đúng nơi chúng cần ở, trên tay cậu và trên tay anh. Anh không cần những lời thề ước hay nhẫn cưới để chứng minh tình yêu nhưng anh muốn Hoàng tử của mình biết rằng chiếc nhẫn đó là minh chứng của sự hạnh phúc mà cậu đã mang đến cho anh. Anh có một cuộc sống gần như hoàn hảo, anh có một ngôi nhà nhiều người mơ ước, có một chiếc xe "kinh điển", có một công ty quảng cáo nổi nhất thành phố, có những người bạn tốt, có cả một cậu con trai xinh đẹp như anh và mẹ nó nhưng anh chỉ hạnh phúc vì anh có cậu.
Anh ngẩng đầu, đưa tay mở chiếc hộp. Hai chiếc nhẫn giống hệt nhau, nằm vui vẻ cạnh nhau suốt 5 năm trời, nhưng sai vị trí. Anh khẽ thả một chiếc vào bình hoa và cắm bó hồng vào bình, chiếc còn lại anh đeo vào tay. Anh xoay xoay chiếc nhẫn quanh ngón tay.
- You should eat more, though. My mom says that you're too skinny.
- Your mom?
- She doesn't completely hate you, you know? I told her that you were always skinny, though, even in high school. (*)
... vài giọt kem từ chiếc muỗng chểnh mảng rơi xuống ngực anh, lạnh ngắt. Cậu bé cười khúc khích, vục đầu vào ngực anh liếm sạch. Hơi thở của cậu phà vào lòng anh nóng hổi...
Dòng nước mắt bắt đầu chảy xuống từ đôi mắt sâu hoắm của người rất nhiều ngày mất ngủ. Tất cả ánh sáng trong đôi mắt xanh đẹp lạnh lùng ấy, nếu đã từng ở đấy, đã ra đi hoàn toàn. Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh đã không còn để phản chiếu sự lấp lánh nữa.
- Sunshine, how did I ever get along without you?
- You didn't. (*)
Anh vục đầu vào tay, vai rung lên bần bật.
- I'll be back. And you'll come there, we're gonna see each other all the time.
- You don't know that. Neither do I. Whether we see each other next week, next month, never again, it doesn't matter. It's only time. (*)
Người trong hình vẫn cười rạng rỡ, nụ cười đã làm tan chảy chiếc giáp băng giá của anh, nụ cười đã lấp đầy khoảng trống trong lồng ngực anh.
- It's not only time anymore, Sunshine.
...
Lần cuối cùng một ai đó gặp anh là khi bác sĩ thông báo họ không thể làm gì hơn nữa. Anh đã ngồi bất động bên cạnh người yêu suốt một ngày, đến khi người ta chuyển xác đi. Đó là hai tháng sau lần triển lãm thứ 3 trong 5 năm, cậu họa sĩ trẻ bí mật trở về, với quyết định sẽ mở một phòng tranh của riêng mình ở ngay tại thành phố quê hương, và không ở xa người yêu thêm một ngày nào nữa. Nhưng anh đã không kịp nghe điều đó từ cậu. Chiếc taxi từ phi trường đưa cậu về "chiếc ổ" đầy kỉ niệm của hai người đã không bao giờ đến nơi. Anh nhận điện thoại báo từ bệnh viện, lao thẳng đến và chỉ kịp nhìn thấy nụ cười của cậu nhạt dần đi. Và rồi tất cả chỉ còn là hư không.
Brian Kinney đã biến mất, cùng với ánh dương của cuộc đời mình.
...
Một ngày nọ, trong khi dọn dẹp mộ của người bạn thân nhất, người đã cùng mình trải qua lần đầu tiên với đúng nghĩa đen của nó, Daphne phát hiện chiếc nhẫn trong lọ hoa. Và cô đã đặt nó lại vào trong bình...
Người trong ảnh vẫn cười rạng rỡ rất nhiều năm sau. Trên mộ ghi Justin Taylor (1983 - 2010).
By Poppy with love
I don't believe I'm capable of translating this fanfic into English. No commitment for the translation from this POV.

Người đàn ông bước dọc lối đi giữa những vạt cỏ được cắt tỉa cẩn thận. Hai hàng cây bên đường lặng thinh. Bầu trời trong veo, không tiếng gió. Chiếc áo khoác Armani ngang gối đung đưa theo từng nhịp bước uể oải của đôi chân dài và dáng người dong dỏng hơn 1m8. Nếu không để ý đến vài lọn tóc hơi nhạt màu giữa mái tóc nâu có lẽ không thể đoán ra con người có vóc dáng hoàn hảo ấy đã ở đầu tuổi trung niên. Bó hồng trên tay anh đỏ rực dưới ánh nắng ngày đầu hè.
Anh không muốn gặp ai, hay để ai thấy mình vào lúc này. Anh đi chậm dần, rẽ vào hàng cuối cùng và dừng chân trước một ngôi mộ trông chừng được hoàn tất chưa quá hai tuần. Mái tóc vàng óng và nụ cười rạng rỡ như những tia nắng trên cao của người trong ảnh tương phản một cách khác thường với màu đen lạnh lùng của tấm bia bằng đá hoa cương. Anh mệt mỏi tháo chiếc kính đen, đôi mắt trống rỗng hiện ra dần cùng với một gương mặt có lẽ đã từng đẹp như thiên thần, giờ chỉ còn trơ trọi nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tấm bia đá lạnh ngắt, đưa tay phủi vài chiếc lá bám quanh mộ.
- Why you didn't come and see me?
- What for?
- Considering I was in a coma for two weeks and rehab for a month, trying to learn that fucking what for. (*)
Anh lắc đầu, như để cố xua đi từng lời của cuộc trò chuyện gần 10 năm trước. Vừa được "phóng thích" khỏi bệnh viện, cậu bé đã lao đến tìm anh. Mikey không biết, Linz không biết, và dĩ nhiên cả cậu đã không biết rằng suốt 6 tuần đó, hằng đêm anh đều ngồi trước cửa phòng bệnh, im lặng, chờ đợi, và để biết rằng không ai còn có thể làm hại đến cậu lần nữa. Người duy nhất biết chuyện đó là cô y tá của ca trực đêm, và khi Jen yêu cầu anh đừng gặp cậu nữa, anh biết cô y tá đã không thể giữ bí mật ấy với mẹ cậu. Mỗi đêm của 42 đêm đó, anh đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần "Nếu anh không gặp em ngày hôm ấy, nếu anh phớt lờ cậu bé non choẹt là em đi, nếu anh không mang em về nhà, nếu anh không là người đàn ông đầu tiên của em, nếu anh đủ mãnh mẽ hơn tình yêu của em để đẩy em xa hơn, và nếu anh không đến buổi lễ, có thể mọi chuyện đã khác hơn. Có lẽ em đã tiếp tục là một đứa con ngoan ngoãn của ông già chết tiệt của mình. Có lẽ em đã chuẩn bị lên đường đi học MBA chứ không phải nhọc nhằn tìm cách đóng học phí cho trường Nghệ thuật. Có lẽ em đã không biết đến cuộc sống đầy thú vị cùng với anh. Có lẽ em đã không được hoàn toàn là chính em. Nhưng có lẽ như thế vẫn tốt hơn em nằm đó, bất động, cơ thể dấp đầy máu."
Đưa bó hoa lên ngang tấm ảnh, anh mỉm cười như để nói "Hoa hồng đây" rồi đặt bó hoa tựa vào tấm bia. Hình ảnh người đàn ông trạc 30 đứng tần ngần trước quầy hoa, cầm lên rồi lại bỏ xuống bó hồng rồi quay bước đi xẹt ngang đầu anh. Hôm đó anh đã nghĩ có lẽ mình nên mua bó hoa ấy nhưng rồi cái tôi chết tiệt không chịu bị ràng buộc, không muốn phải hứa hẹn đã làm anh quyết định từ bỏ ý định đó. Sau hoa hồng sẽ là gì? Chocolate? Hay xa hơn nữa? Một đám cưới như của Mel và Linz? Và như tất cả đám người kia?
Đưa tay vào túi áo, anh lấy một chiếc hộp nhỏ đặt lên mộ.
- You didn't return them?
- I didn't return them.
- We don't need rings or vows to prove that we love each other. We already know that. (*)
Anh vục đầu vào đôi bàn tay của mình, mệt mỏi. Anh đã không trả lại đôi nhẫn cưới khi cậu bé ra đi vào 5 năm trước, để theo đuổi một tương lai của riêng mình, một tương lai cậu phải tự tạo dựng nên mà không có sự can dự của anh, như cái quá khứ 5 năm trước đó. Chiếc nhẫn của mình anh không đeo vào tay nhưng đã đeo vào lòng. Anh đã quyết định chờ ngày cậu trở về, đôi nhẫn đó sẽ được ở đúng nơi chúng cần ở, trên tay cậu và trên tay anh. Anh không cần những lời thề ước hay nhẫn cưới để chứng minh tình yêu nhưng anh muốn Hoàng tử của mình biết rằng chiếc nhẫn đó là minh chứng của sự hạnh phúc mà cậu đã mang đến cho anh. Anh có một cuộc sống gần như hoàn hảo, anh có một ngôi nhà nhiều người mơ ước, có một chiếc xe "kinh điển", có một công ty quảng cáo nổi nhất thành phố, có những người bạn tốt, có cả một cậu con trai xinh đẹp như anh và mẹ nó nhưng anh chỉ hạnh phúc vì anh có cậu.
Anh ngẩng đầu, đưa tay mở chiếc hộp. Hai chiếc nhẫn giống hệt nhau, nằm vui vẻ cạnh nhau suốt 5 năm trời, nhưng sai vị trí. Anh khẽ thả một chiếc vào bình hoa và cắm bó hồng vào bình, chiếc còn lại anh đeo vào tay. Anh xoay xoay chiếc nhẫn quanh ngón tay.
- You should eat more, though. My mom says that you're too skinny.
- Your mom?
- She doesn't completely hate you, you know? I told her that you were always skinny, though, even in high school. (*)
... vài giọt kem từ chiếc muỗng chểnh mảng rơi xuống ngực anh, lạnh ngắt. Cậu bé cười khúc khích, vục đầu vào ngực anh liếm sạch. Hơi thở của cậu phà vào lòng anh nóng hổi...
Dòng nước mắt bắt đầu chảy xuống từ đôi mắt sâu hoắm của người rất nhiều ngày mất ngủ. Tất cả ánh sáng trong đôi mắt xanh đẹp lạnh lùng ấy, nếu đã từng ở đấy, đã ra đi hoàn toàn. Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh đã không còn để phản chiếu sự lấp lánh nữa.
- Sunshine, how did I ever get along without you?
- You didn't. (*)
Anh vục đầu vào tay, vai rung lên bần bật.
- I'll be back. And you'll come there, we're gonna see each other all the time.
- You don't know that. Neither do I. Whether we see each other next week, next month, never again, it doesn't matter. It's only time. (*)
Người trong hình vẫn cười rạng rỡ, nụ cười đã làm tan chảy chiếc giáp băng giá của anh, nụ cười đã lấp đầy khoảng trống trong lồng ngực anh.
- It's not only time anymore, Sunshine.
...
Lần cuối cùng một ai đó gặp anh là khi bác sĩ thông báo họ không thể làm gì hơn nữa. Anh đã ngồi bất động bên cạnh người yêu suốt một ngày, đến khi người ta chuyển xác đi. Đó là hai tháng sau lần triển lãm thứ 3 trong 5 năm, cậu họa sĩ trẻ bí mật trở về, với quyết định sẽ mở một phòng tranh của riêng mình ở ngay tại thành phố quê hương, và không ở xa người yêu thêm một ngày nào nữa. Nhưng anh đã không kịp nghe điều đó từ cậu. Chiếc taxi từ phi trường đưa cậu về "chiếc ổ" đầy kỉ niệm của hai người đã không bao giờ đến nơi. Anh nhận điện thoại báo từ bệnh viện, lao thẳng đến và chỉ kịp nhìn thấy nụ cười của cậu nhạt dần đi. Và rồi tất cả chỉ còn là hư không.
Brian Kinney đã biến mất, cùng với ánh dương của cuộc đời mình.
...
Một ngày nọ, trong khi dọn dẹp mộ của người bạn thân nhất, người đã cùng mình trải qua lần đầu tiên với đúng nghĩa đen của nó, Daphne phát hiện chiếc nhẫn trong lọ hoa. Và cô đã đặt nó lại vào trong bình...
Người trong ảnh vẫn cười rạng rỡ rất nhiều năm sau. Trên mộ ghi Justin Taylor (1983 - 2010).
By Poppy with love
No comments:
Post a Comment