Truyện ngắn của Phạm Ngọc Tú - TTCT số ra ngày 20/04/2008

TTCT - Khuôn mặt Khang nhìn nghiêng toát ra một vẻ rắn rỏi đầy nam tính. Mũi cao, trán cao, miệng rộng. Trước đây nàng có thể ngắm anh không biết chán, nhưng tất nhiên chỉ khi Khang không chú ý, bởi lẽ nàng sợ anh cười nàng, thậm chí coi thường, vì nàng quá si mê anh.
Nàng trang điểm đậm, mặc một cái váy sặc sỡ dài qua đầu gối, nhưng lại khoác áo khoác dài và đi bốt cao. Bộ váy áo khiến cho vóc người nàng đã thấp đậm càng ngắn đi thảm hại. Nàng không nhận ra điều đó cho tới khi bước vào quán cùng Khang và thu hút mọi ánh nhìn. Không phải vì nàng đẹp, dĩ nhiên rồi, mà vì trông nàng và Khang quá khập khiễng.
Nhất là nàng trong bộ dạng thế này. Nàng có thể cảm nhận thấy những ánh mắt thương hại có, chế giễu có từ những cô gái làm ở các văn phòng xung quanh đó cho tới những cô gái phục vụ bàn. Trong phút chốc, nàng cảm thấy ngại ngần xấu hổ, cứ như thể nàng là con quạ xấu xí ục ịch lạc vào giữa một bầy thiên nga, con nào cũng da trắng chân dài, ngực nở eo thon đánh mông kiều diễm.
Nàng không đẹp, chưa kể với cái vẻ chán chường, cộng với tiếng thở dài sườn sượt có thể phát ra bất cứ lúc nào khiến cho sức hấp dẫn của nàng hạ thấp khủng khiếp. Ồ mà lần cuối cùng nàng cảm thấy mình hấp dẫn là từ khi nào nhỉ?
Nàng yêu Khang vì Khang đẹp trai. Với nhiều người thì cái đẹp bề ngoài đã đủ che lấp tất cả cái xấu xí tồi tệ bên trong rồi. Một cô gái đẹp, cho dù lẳng lơ một chút, mê tiền một tẹo, nhưng cũng khiến cho ít nhất hai nửa tá đàn ông ham muốn. Nhưng Khang không chỉ đẹp trai thôi đâu, Khang còn là một người đàn ông tốt nữa.
Bằng chứng là khi ngồi với nàng, hoặc có thể là ngồi với một cô nàng nào khác nữa, Khang vẫn rút điện thoại gọi về nói chuyện với vợ, với con đầy yêu thương thân ái. Nàng yêu tất cả những gì thuộc về Khang. Và nàng không giống như những người đàn bà yêu người đã có vợ khác, thường ghen bóng gió với vợ người ta, nàng còn yêu luôn cả vợ con Khang. Nàng có thể dành cả ngày chủ nhật để cùng Khang chọn cho vợ Khang một món quà bất ngờ nhân kỷ niệm mười năm ngày họ mới yêu nhau, hoặc lang thang siêu thị mua cho con gái tròn năm tuổi của Khang một chiếc váy hồng nhiều tầng có thắt nơ sặc sỡ.
Rồi nàng bỏ ra nhiều giờ nữa tự tay trang trí cái hộp quà cho thật đẹp đẽ để đưa cho Khang, chờ đợi Khang thốt lên: “Tuyệt lắm”, và đó rất có thể là lý do cho một buổi tối nồng nàn giữa hai người trong căn hộ của nàng. Sau đấy, nàng sẽ vào phòng tắm, pha nước trong bồn cho thật ấm, và khi Khang tắm xong, anh dùng thêm một ít đồ ăn nhẹ nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, để đúng 10 giờ tối Khang đã có mặt ở nhà mình, chỉn chu theo giờ của một người đàn ông thành đạt nhưng qui củ, cho dù có bận bịu với đối tác làm ăn nhưng vẫn trở về nhà quây quần với vợ và con gái, với một hộp quà tuyệt đẹp tặng con vào sinh nhật.
Khang tìm đến với nàng mỗi khi Khang cần đến nàng. Đó có thể là lúc Khang đang mệt mỏi vì công việc, hoặc Khang đang buồn, hoặc đơn giản là Khang sực nhớ rằng trên đời này còn có nàng. Nàng không phải là “bồ” Khang, nàng ghét nhất từ này. Những cô bồ là kẻ phá hoại gia đình người khác, còn nàng thì không.
Nàng coi mình là “người tri kỷ” của Khang, nàng ở bên Khang những khi Khang buồn, Khang mệt mỏi, Khang chịu áp lực, thậm chí còn khuyên Khang nên làm lành với vợ khi họ giận nhau. Mỗi khi Khang tìm đến với nàng là những khi áo Khang đã bỏ bên ngoài quần, trên người Khang không còn mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng, tóc Khang không còn vẻ láng mướt của keo bọt. Và lúc ấy Khang hoàn toàn là của riêng nàng, nguyên sơ không kiểu cách.
Mùa đông đối với nàng thường lạnh lẽo và buồn bã. Nhất là mùa đông năm nay, vạn vật dường như đông cứng lại, tựa hồ có thể dùng tay bẻ gãy từng mảnh băng của nó. Khang ít khi tìm đến nàng vào những tối mùa đông. Nàng dành những tối ấy để đọc sách, để đan len, và con mèo đen của nàng luôn quanh quẩn bên chân nàng, dùng đôi chân nhỏ xíu của nó quờ quạng cuộn len, chờ cơ hội ngồi vào lòng chủ để cuộn tròn trong giấc ngủ dài. Tính đến năm nay, đã ba mùa đông của nàng trôi qua như thế.
Đôi khi nàng tình cờ gặp Khang vào buổi sáng, hoặc cũng có khi nàng đã đứng sẵn trên đoạn đường mà nàng biết chắc chắn Khang sẽ qua, chỉ để nhìn thấy Khang, và nhận lấy ánh mắt của Khang lướt qua nàng cùng ánh nhìn thờ ơ của vợ Khang đang ngồi sau anh. Khang đến bất ngờ vào một sáng chủ nhật. Nàng vội vã chạy vào phòng chải sơ lại mái tóc đang còn rối rồi lao vào bếp chuẩn bị một bát mì hoặc bát miến nóng bưng ra cho Khang, và ngắm anh ăn với niềm vui vô bờ bến. Sau một khoảng lặng ngượng nghịu không lời, nàng và anh tan vào nhau, đắm chìm trong đam mê của hai người, và trong nỗi nhớ của nàng.
Thời gian buổi sáng của Khang không nhiều. Anh đến và đi nhanh như chưa từng hiện hữu, để mặc nàng lại với nỗi trống vắng chán chường. Nàng thử làm biến mất nó bằng cách lang thang trên phố, đi mua sắm, hoặc online và chat. Nhưng tất cả những việc ấy cũng chỉ làm tâm trí nàng dịu đi đôi chút, để đến khi đứng đối diện chiếc gương trong phòng tắm, “ai đó” chứ không phải nàng, với khuôn mặt đượm vẻ buồn bã mệt mỏi, với đôi mắt nửa như từng trải, nửa như ngơ ngác đang tự ngắm mình.
Một buổi tối, nàng đến quán cà phê quen thuộc, nơi nàng và Khang trước đây từng ngồi, gọi một cốc cà phê và một bao thuốc lá. Nàng rút ra một điếu thuốc và châm lửa. Nàng vẫn nhớ con mắt ác cảm của chính nàng đối với những cô gái ngồi bar hút thuốc. Theo nàng, có hai khả năng về những cô gái ấy. Một là những cô gái chán đời bệ rạc, hai là những cô gái điếm thượng lưu, hút thuốc để khoe đôi môi cong mời gọi, để vắt chéo đôi chân dài cố tình phô ra những khoảng hở hang của xác thịt, và hoặc kín đáo hoặc công khai liếc mắt đưa tình với đám khách ra vào mà rất có thể sau đấy là đối tượng của trò chơi giường chiếu.
Nàng tự cười mình và phán đoán xem người ta sẽ nghĩ nàng là người thế nào, có thể là một cô cave ế khách chăng, vì chân nàng ngắn và gương mặt nàng đang mang vẻ nhầu nhĩ chán chường. Rồi nàng tự thấy rằng nàng đang lo hão vì trong đám khách ra vào quán, không một ai mảy may chú ý đến nàng.
...
Đọc tiếp tại đây.
Chỉ giới thiệu phần nửa đầu của truyện vì phần nửa sau làm mình buồn nôn. Không chịu được cách sắp xếp khiên cưỡng để có được happy ending của tác giả. Theo một cách nào đó người Châu Á nói chung và Việt Nam nói riêng (cả rất nhiều tác giả lẫn những độc giả tin-vào-chuyện-thần-tiên-một-cách-hài-hước) vẫn còn giữ lối mòn suy nghĩ "happy ending mới là ending", trong khi thực tế thì văn học (và nghệ thuật) thế giới đã đi 1 bước dài khỏi lối suy nghĩ đó từ rất lâu rồi.
Phần nửa đầu truyện ngắn này được viết không hẳn là rất tốt, không hẳn là nổi bật về thủ pháp nghệ thuật. Tuy nhiên, cách miêu tả tâm lý phần nào thể hiện được ít nhất tác giả có biết qua một nhân vật thật, hoặc nói theo cách khác, rất có thể tác giả đang viết lại câu chuyện của chính mình. Và nếu thế thì nửa sau của truyện có phần mang tính luận đề hoặc thể hiện giấc-mơ-không-có-thật nhiều hơn là bản chất thật sự của vấn đề.
Truyện ngắn này gợi nhớ đến 1 đoạn trong Cô đơn trên mạng mà Janusz đã viết "Có thể là đúng - cô nghĩ - phụ nữ, nếu có cơ hội, bao giờ cũng muốn là người đàn bà quan trọng nhất đối với càng nhiều đàn ông càng tốt. Nhưng chỉ đến một thời điểm nào đấy." Là người đàn bà luôn có ảo tưởng về sự quan trọng hay là với người đàn ông không bao giờ là đủ cả?...

TTCT - Khuôn mặt Khang nhìn nghiêng toát ra một vẻ rắn rỏi đầy nam tính. Mũi cao, trán cao, miệng rộng. Trước đây nàng có thể ngắm anh không biết chán, nhưng tất nhiên chỉ khi Khang không chú ý, bởi lẽ nàng sợ anh cười nàng, thậm chí coi thường, vì nàng quá si mê anh.
Nàng trang điểm đậm, mặc một cái váy sặc sỡ dài qua đầu gối, nhưng lại khoác áo khoác dài và đi bốt cao. Bộ váy áo khiến cho vóc người nàng đã thấp đậm càng ngắn đi thảm hại. Nàng không nhận ra điều đó cho tới khi bước vào quán cùng Khang và thu hút mọi ánh nhìn. Không phải vì nàng đẹp, dĩ nhiên rồi, mà vì trông nàng và Khang quá khập khiễng.
Nhất là nàng trong bộ dạng thế này. Nàng có thể cảm nhận thấy những ánh mắt thương hại có, chế giễu có từ những cô gái làm ở các văn phòng xung quanh đó cho tới những cô gái phục vụ bàn. Trong phút chốc, nàng cảm thấy ngại ngần xấu hổ, cứ như thể nàng là con quạ xấu xí ục ịch lạc vào giữa một bầy thiên nga, con nào cũng da trắng chân dài, ngực nở eo thon đánh mông kiều diễm.
Nàng không đẹp, chưa kể với cái vẻ chán chường, cộng với tiếng thở dài sườn sượt có thể phát ra bất cứ lúc nào khiến cho sức hấp dẫn của nàng hạ thấp khủng khiếp. Ồ mà lần cuối cùng nàng cảm thấy mình hấp dẫn là từ khi nào nhỉ?
Nàng yêu Khang vì Khang đẹp trai. Với nhiều người thì cái đẹp bề ngoài đã đủ che lấp tất cả cái xấu xí tồi tệ bên trong rồi. Một cô gái đẹp, cho dù lẳng lơ một chút, mê tiền một tẹo, nhưng cũng khiến cho ít nhất hai nửa tá đàn ông ham muốn. Nhưng Khang không chỉ đẹp trai thôi đâu, Khang còn là một người đàn ông tốt nữa.
Bằng chứng là khi ngồi với nàng, hoặc có thể là ngồi với một cô nàng nào khác nữa, Khang vẫn rút điện thoại gọi về nói chuyện với vợ, với con đầy yêu thương thân ái. Nàng yêu tất cả những gì thuộc về Khang. Và nàng không giống như những người đàn bà yêu người đã có vợ khác, thường ghen bóng gió với vợ người ta, nàng còn yêu luôn cả vợ con Khang. Nàng có thể dành cả ngày chủ nhật để cùng Khang chọn cho vợ Khang một món quà bất ngờ nhân kỷ niệm mười năm ngày họ mới yêu nhau, hoặc lang thang siêu thị mua cho con gái tròn năm tuổi của Khang một chiếc váy hồng nhiều tầng có thắt nơ sặc sỡ.
Rồi nàng bỏ ra nhiều giờ nữa tự tay trang trí cái hộp quà cho thật đẹp đẽ để đưa cho Khang, chờ đợi Khang thốt lên: “Tuyệt lắm”, và đó rất có thể là lý do cho một buổi tối nồng nàn giữa hai người trong căn hộ của nàng. Sau đấy, nàng sẽ vào phòng tắm, pha nước trong bồn cho thật ấm, và khi Khang tắm xong, anh dùng thêm một ít đồ ăn nhẹ nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, để đúng 10 giờ tối Khang đã có mặt ở nhà mình, chỉn chu theo giờ của một người đàn ông thành đạt nhưng qui củ, cho dù có bận bịu với đối tác làm ăn nhưng vẫn trở về nhà quây quần với vợ và con gái, với một hộp quà tuyệt đẹp tặng con vào sinh nhật.
Khang tìm đến với nàng mỗi khi Khang cần đến nàng. Đó có thể là lúc Khang đang mệt mỏi vì công việc, hoặc Khang đang buồn, hoặc đơn giản là Khang sực nhớ rằng trên đời này còn có nàng. Nàng không phải là “bồ” Khang, nàng ghét nhất từ này. Những cô bồ là kẻ phá hoại gia đình người khác, còn nàng thì không.
Nàng coi mình là “người tri kỷ” của Khang, nàng ở bên Khang những khi Khang buồn, Khang mệt mỏi, Khang chịu áp lực, thậm chí còn khuyên Khang nên làm lành với vợ khi họ giận nhau. Mỗi khi Khang tìm đến với nàng là những khi áo Khang đã bỏ bên ngoài quần, trên người Khang không còn mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng, tóc Khang không còn vẻ láng mướt của keo bọt. Và lúc ấy Khang hoàn toàn là của riêng nàng, nguyên sơ không kiểu cách.
Mùa đông đối với nàng thường lạnh lẽo và buồn bã. Nhất là mùa đông năm nay, vạn vật dường như đông cứng lại, tựa hồ có thể dùng tay bẻ gãy từng mảnh băng của nó. Khang ít khi tìm đến nàng vào những tối mùa đông. Nàng dành những tối ấy để đọc sách, để đan len, và con mèo đen của nàng luôn quanh quẩn bên chân nàng, dùng đôi chân nhỏ xíu của nó quờ quạng cuộn len, chờ cơ hội ngồi vào lòng chủ để cuộn tròn trong giấc ngủ dài. Tính đến năm nay, đã ba mùa đông của nàng trôi qua như thế.
Đôi khi nàng tình cờ gặp Khang vào buổi sáng, hoặc cũng có khi nàng đã đứng sẵn trên đoạn đường mà nàng biết chắc chắn Khang sẽ qua, chỉ để nhìn thấy Khang, và nhận lấy ánh mắt của Khang lướt qua nàng cùng ánh nhìn thờ ơ của vợ Khang đang ngồi sau anh. Khang đến bất ngờ vào một sáng chủ nhật. Nàng vội vã chạy vào phòng chải sơ lại mái tóc đang còn rối rồi lao vào bếp chuẩn bị một bát mì hoặc bát miến nóng bưng ra cho Khang, và ngắm anh ăn với niềm vui vô bờ bến. Sau một khoảng lặng ngượng nghịu không lời, nàng và anh tan vào nhau, đắm chìm trong đam mê của hai người, và trong nỗi nhớ của nàng.
Thời gian buổi sáng của Khang không nhiều. Anh đến và đi nhanh như chưa từng hiện hữu, để mặc nàng lại với nỗi trống vắng chán chường. Nàng thử làm biến mất nó bằng cách lang thang trên phố, đi mua sắm, hoặc online và chat. Nhưng tất cả những việc ấy cũng chỉ làm tâm trí nàng dịu đi đôi chút, để đến khi đứng đối diện chiếc gương trong phòng tắm, “ai đó” chứ không phải nàng, với khuôn mặt đượm vẻ buồn bã mệt mỏi, với đôi mắt nửa như từng trải, nửa như ngơ ngác đang tự ngắm mình.
Một buổi tối, nàng đến quán cà phê quen thuộc, nơi nàng và Khang trước đây từng ngồi, gọi một cốc cà phê và một bao thuốc lá. Nàng rút ra một điếu thuốc và châm lửa. Nàng vẫn nhớ con mắt ác cảm của chính nàng đối với những cô gái ngồi bar hút thuốc. Theo nàng, có hai khả năng về những cô gái ấy. Một là những cô gái chán đời bệ rạc, hai là những cô gái điếm thượng lưu, hút thuốc để khoe đôi môi cong mời gọi, để vắt chéo đôi chân dài cố tình phô ra những khoảng hở hang của xác thịt, và hoặc kín đáo hoặc công khai liếc mắt đưa tình với đám khách ra vào mà rất có thể sau đấy là đối tượng của trò chơi giường chiếu.
Nàng tự cười mình và phán đoán xem người ta sẽ nghĩ nàng là người thế nào, có thể là một cô cave ế khách chăng, vì chân nàng ngắn và gương mặt nàng đang mang vẻ nhầu nhĩ chán chường. Rồi nàng tự thấy rằng nàng đang lo hão vì trong đám khách ra vào quán, không một ai mảy may chú ý đến nàng.
...
Đọc tiếp tại đây.
Chỉ giới thiệu phần nửa đầu của truyện vì phần nửa sau làm mình buồn nôn. Không chịu được cách sắp xếp khiên cưỡng để có được happy ending của tác giả. Theo một cách nào đó người Châu Á nói chung và Việt Nam nói riêng (cả rất nhiều tác giả lẫn những độc giả tin-vào-chuyện-thần-tiên-một-cách-hài-hước) vẫn còn giữ lối mòn suy nghĩ "happy ending mới là ending", trong khi thực tế thì văn học (và nghệ thuật) thế giới đã đi 1 bước dài khỏi lối suy nghĩ đó từ rất lâu rồi.
Phần nửa đầu truyện ngắn này được viết không hẳn là rất tốt, không hẳn là nổi bật về thủ pháp nghệ thuật. Tuy nhiên, cách miêu tả tâm lý phần nào thể hiện được ít nhất tác giả có biết qua một nhân vật thật, hoặc nói theo cách khác, rất có thể tác giả đang viết lại câu chuyện của chính mình. Và nếu thế thì nửa sau của truyện có phần mang tính luận đề hoặc thể hiện giấc-mơ-không-có-thật nhiều hơn là bản chất thật sự của vấn đề.
Truyện ngắn này gợi nhớ đến 1 đoạn trong Cô đơn trên mạng mà Janusz đã viết "Có thể là đúng - cô nghĩ - phụ nữ, nếu có cơ hội, bao giờ cũng muốn là người đàn bà quan trọng nhất đối với càng nhiều đàn ông càng tốt. Nhưng chỉ đến một thời điểm nào đấy." Là người đàn bà luôn có ảo tưởng về sự quan trọng hay là với người đàn ông không bao giờ là đủ cả?...