Wednesday, August 05, 2009

Người vợ trinh trắng

Truyện ngắn - Báo PNCN
Nguyễn Quỳnh


Minh họa: Hoàng Tường

Ngân vẫn còn trinh sau ba năm lấy chồng. Mỉa mai thay, đó là sự thật, vì Minh - chồng cô, là mối tình duy nhất, chẳng thèm "động" đến cô dù đêm nào cũng nằm bên cạnh.

Năm ngày trước khi cưới, anh quỳ xuống chân cô bật khóc: "Anh là gay. Ngân ạ... anh là gay. Anh không thể lấy em." Ngân tím tái mặt mày, thiệp cưới đã gửi. Đành thế, cô vẫn quyết định lấy anh - chàng gay mà cô đã yêu suốt hai năm nay. Cô vẫn lấy anh bởi cô hận anh. Cô không hận vì kẻ mà cô yêu tha thiết là gay. Cô hận vì anh rắp tâm lừa dối cô đến phút cuối cùng. Anh đã làm tất cả để cô nghĩ rằng, anh và cô sinh ra là dành cho nhau. Và phút cuối, anh làm tâm hồn cô nát tan chỉ bằng sự thừa nhận trắng trợn.

Ngay đêm đầu tiên, Ngân đã uống say mèm, nước mắt cô chảy ướt gối. Minh chờ vợ nằm ngay ngắn trên giường rồi lặng lẽ nằm kế bên. Nửa đêm, tỉnh giấc, Ngân quờ quạng tìm kiếm trên thân thể kẻ đã trở thành chồng mình. Toàn thân Minh nóng hổi, anh cố gắng chịu đựng không một chút cảm xúc. Chẳng thể hiểu nổi, một khoảng lặng sau đó, Ngân mệt nhoài, nằm lặng im rơi nước mắt. Bất giác, Minh vùng dậy, môi anh tìm môi cô nồng nhiệt. Nóng sực. Cảm giác yêu đương xuất hiện cùng lúc với sự ghê tởm. Nước mắt chồng làm ướt rượt khuôn mặt cô. Ngân cười mỉa mai:

- Thằng gay nào cũng giống anh thì hời quá nhỉ.

Ngay lập tức, Minh buông cánh tay rệu rã.

Như một trò chơi dành riêng cho những kẻ không bình thường, mỗi ngày qua đi, Ngân luôn dành cho Minh những lời cay nghiệt khi lòng rạo rực yêu đương nhất. Hàng trăm lần cô tự nhủ phải bỏ anh ngay, nhưng bỏ anh thì cô sống với ai. Chỉ duy nhất với gã gay ấy cô mới tìm được cảm xúc yêu đương. Cô yêu anh, yêu điên cuồng và bất chấp tất cả. Kể cả khi biết rõ anh là kẻ đồng tính, thì cô vẫn muốn anh làm tình với cô một lần. Vợ chồng thì phải có ân ái, vậy mà anh không thể nhắm mắt cho tròn trách nhiệm như bao gã đàn ông khác. Trên đời này, đâu chỉ mình cô lấy phải chồng gay. Sao anh lại đối xử với cô như thế, nào có ai ép uổng gì cho cam. Đến giờ, Ngân vẫn cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô, vậy hóa ra cảm giác đã phản bội cô? Chồng cô đấy, mỗi đêm vẫn trơ mắt nhìn cô bực dọc, đau đớn, thì cô vẫn không thể đưa tay ký vào tờ ly hôn đã có sẵn chữ ký của anh. Có hận đến bầm gan tím ruột, cô vẫn chẳng đủ can đảm để quyết định rời xa chồng. Cũng giống như việc, chỉ nhìn thấy thân thể chồng, cô đã mụ mị trong ám ảnh và tức tối. Thân thể ấy, cô có cảm tưởng quen thuộc như chính da thịt mình. Chẳng điều gì ngăn cản được cô yêu anh.

Thường thì Ngân trở về nhà muộn hơn Minh. Bởi lẽ, cô sợ cảm giác trở về căn nhà trống trải để rồi tự hỏi, bây giờ chồng mình đang ở đâu? Với ai? Có trở về nhà hay không? Vì vậy, Ngân luôn luôn liếc nhìn đôi giày của chồng ngay khi bước qua cánh cửa. Rất nhẹ, cô thở phào và buông mình xuống chiếc xô-pha màu trắng khi thấy đôi giày quen thuộc nằm gọn nơi xó nhà. Chồng cô đang nấu ăn dưới bếp, một cách chăm chỉ và tận tụy. Hàng trăm lần cô nhìn hình ảnh ấy mà nước mắt ràn rụa. Ngân thèm được ôm chồng từ sau, được lăng xăng phụ anh, được nghe và được kể chuyện với anh. Nhưng Minh chẳng muốn cô phụ giúp điều gì, càng không khiến cô đụng vào thân thể anh. Một sự trừng phạt khốn khổ nhất mà người đàn ông dành cho người đàn bà yêu họ. Ngân mỉm cười chua chát, toàn thân cô mỏi mệt đến rã rời. Ý định tìm lọ dầu nóng để xoa bóp vừa lóe lên thì vai Ngân được đỡ dậy bằng một cánh tay rắn rỏi. Minh lặng im nhúng hai bàn chân cô vào chậu nước ấm áp. Anh là người duy nhất, sau mẹ Ngân, biết rằng cô rất thích cảm giác được vuốt ve bàn chân khi mỏi mệt. Lòng Ngân lại trĩu nặng và đau nhói, cô đạp tung tóe chậu nước:

- Này, anh là thằng gay đầy tớ đấy hả?

...

Đọc tiếp tại đây.

---


Mình không thích truyện ngắn của PNCN (hay báo PN nói chung) lắm. Lý do: Tính văn học không cao, chủ yếu chỉ quẩn quanh những vấn đề rất... phụ nữ, như chuyện làm vợ, làm mẹ, làm người tình với tính "cảnh tỉnh", "dạy đời" nặng nề (hay thuật ngữ chuyên môn còn gọi là "mang tính luận đề sâu sắc"). Đó thường là câu chuyện về những cô vợ nanh nọc một ngày quay lại thấy mất chồng, hay chuyện về cô người tình ngày nọ chợt nhận ra mình chỉ là trò vui trong thoáng chốc và ôm cái thai của người tình bỏ đi mất hay người vợ trẻ say nắng anh đồng nghiệp rồi lại tiu nghỉu quay về cùng ông chồng cục mịch nhưng chung thủy. Không mới mẻ, chỉ thuần túy mang tính giáo dục đạo đức (buồn ngủ).

"Người vợ trinh trắng" là một trong những truyện ngắn hiếm hoi mình thích của tờ báo này (lạ?!). May mắn là PN vừa làm được cái website và mang hết nội dung online nên mình có dịp copy và giới thiệu link truyện. Truyện không quá xuất sắc về tính văn học, thủ pháp nghệ thuật, hơi mới mẻ về nội dung (không quá mới), không quá nặng nề về tính chuẩn mực đạo đức nhưng vẫn đủ sức cuốn hút người đọc theo nhịp điệu riêng của mình. Mình không đánh giá nhiều về truyện này, với mong muốn để người đọc tự tìm lấy những cảm xúc của riêng mình. Nhưng... bạn tìm kiếm điều gì khi bắt đầu câu chuyện? Bạn mong chờ điều gì sẽ xảy ra ở đoạn văn tiếp theo trong truyện? Ngày cô vợ quyết định tung hê tất cả, tìm 1 "người đàn ông đúng nghĩa"? Hay ngày người chồng không chịu đựng nổi nữa mà quày quả bỏ đi cùng người tình nào đó? Con người, nói cho cùng, cũng vẫn luôn mang trong mình ý thức nổi loạn, chẳng phải thế là gì...

No comments: