Sunday, June 05, 2016

Chuyện con mèo dạy con cá voi học yêu

Mấy dòng này cứ lởn vởn hoài trong đầu nên viết ra chứ chưa thành hình thành dạng gì hết nhé.

~~~
Cái voi quen vẫy vùng trên đại dương, tự do tự tại, thích thì ở, không thích thì đi. Lần đầu tiên gặp mèo, cá voi thấy lạ lẫm lắm. Những kẻ trước đây thường gặp hay đi chung đường, ít nhiều cũng to lớn, mạnh mẽ, lại nhiều tuổi hơn nên cá voi vốn không hiểu được cái cảm giác kỳ lạ này. Thấy con mèo kia bé bỏng, như một cục bông đáng yêu lăn qua lăn lại, cá voi lần đầu tiên có cảm giác muốn che chở, bảo bọc cho một ai đó.

Mèo xinh xắn, đáng yêu, vốn quen được cưng yêu, chiều chuộng. Tuy quen được cưng chiều, mèo cơ bản lại tốt tính, không ỷ thế bắt nạt người khác, lại còn biết trước biết sau nên càng được lòng nhiều người. Mèo lần đầu gặp cá voi cũng có ấn tượng tốt với người bạn mới này. "Ây da! Không chỉ to lớn mà còn đẹp, rất phong độ!"

Mèo và cá voi về ở chung nhà, ăn chung mâm, ngủ chung giường. Sau đêm đầu tiên, cả hai đều cứng người vì suốt đêm phải ráng nằm yên. Không phải vì ngại ngùng, chỉ là vì còn xa lạ, sợ lăn qua lộn lại làm kẻ kia khó chịu. Nhưng chỉ đêm sau, phát hiện đối phương không phải kẻ đáng ghét hay khó chịu thì ngày càng tự nhiên. Mèo vốn thích hơi ấm, chẳng mấy chốc đã quen chui rúc vào lòng cá voi ngủ một giấc đến sáng. Cá voi vốn quen cô độc, ban đầu lạ lẫm, nhưng rồi chỉ chớp mắt cũng quen với cảm giác âm một cục bông ấm áp trong lòng.

~~~
Mèo:
Mèo và cá voi ngay từ đầu đã hiểu là không thể có kết cục. Cơ bản vốn là hai loài xa lạ rồi. Tại sao đã biết mà vẫn cố chấp lao vào? Không phải là cố chấp, mà là không ngăn cản nổi. Cảm giác ấm áp đó, là chân tình chân ái. Tuy biết là không thể, vẫn không hối tiếc vì ít nhất cũng đã cùng nhau đi được một quãng đường.

~~~
Cá voi:
Cá voi chỉ quen vẫy vùng trên đại dương bao la. Vốn dĩ không nghĩ tới tương lai. Gặp mèo đã là điều may mắn trong đời. Chính mèo đã dạy cá voi học yêu. Từ mèo đã biết trân trọng, nâng niu. Mèo và cá voi vốn đã định là không thể có kết cục. Mèo phải được yêu thương chăm chút. Cá voi là kẻ chỉ vô định mà bơi. Đi cùng một quãng đường đã là một kỷ niệm đẹp. Trở về với biển cũng biết là không hẹn ngày tao ngộ. Biển xa bờ, từ nay chỉ có thể nghe tin qua những cánh hải âu. Là không dõi theo bóng nhau.





Tuesday, May 31, 2016

Du Châu Ly Ca đoản khúc



Nghiện 2 đứa nhỏ này thật mà. Lão già rồi, như con dory trong cái hồ lưu ly kia, búng tay 7 lần thì đã không còn nhớ gì, chỉ sợ là không đến 8 năm, quay qua quay lại chỉ tháng sau đã không còn nhớ về chúng. Hôm nay lão bật Ly Ca cả ngày, tua đi tua lại vài chục lần có lẻ. Người ta nói văn vận vào người, hai đứa nhỏ này chẳng hiểu sao ngày hoan hỉ lại chọn Ly Ca. Âu có lẽ cũng là số phận, có những thứ không đến lượt bạn tin hay không...
Vì thế hôm nay lão quyết định sẽ ship chúng bằng Ly Ca. Không tin không drabble được cái thuyền này. Ngôn tình ngữ tiếp nhé.

Type: drabble
Word: 110
Muse: Xem ở trên và ở dưới

~~~

Ngày này năm ấy cũng là hát khúc Ly Ca. Tình yêu hóa ra cũng là một loại cố chấp. Buông tay hay không cũng không đến lượt tự quyết. Mười ngón tay không thể đan vào nhau. Con đường không thể cùng bước. Thấy không được nhìn. Gặp không được chào hỏi. Muốn giữ nhưng không thể níu kéo. Nhưng tâm đã cố chấp, ai có thể thay đổi? Vẫn là đi về cùng một hướng. Tao ngộ ở cuối đường, vẫn là xem có đủ cố chấp tiếp tục bước đi hay không. Đến cuối cùng, tình yêu vẫn chỉ là có sẵn lòng hay không mà thôi. 

P-052016

~~~
Là khúc Ly Ca dưới này. Nhân thể chân thành cám ơn bạn Tịch Tuyết Đạm Vân. Bản dịch của bạn, từ phim, hậu trường, nhạc đều quá tuyệt.


Direct link: https://youtu.be/F5EsOxj48OE

Thượng Ẩn - Phần 2 - Sài Kê Đản

Lâu lắm rồi mới đọc được một đoạn văn sâu đọng như vậy. Nghiện phim, nghiện 2 đứa nhỏ nhưng truyện thì phần 2 có vẻ sâu lắng hơn...

Đoạn này là trong Chương 3 - Gặp lại sau 8 năm
(Bản edit Việt của bạn xASAx - Copy đoạn này qua từ đây)
...
Bạch Lạc Nhân như ở trong mộng mới tỉnh, lúc đưa ánh mắt chuyển đến phía Cố Hải lần nữa, đột nhiên có cảm giác xa cách, thực sự đã tám năm rồi sao? Hình như hôm qua còn mơ thấy đang cùng người kia cãi nhau ầm ĩ, hôm nay gặp lại cậu ta, đột nhiên lại là một khuôn mặt xa lạ rồi. Đường nét trên mặt Cố Hải càng thêm chín chắn mê người, lúc cậu ta mặc đồ vest mơ hồ lộ ra vẻ sâu sắc, chững chạc, ánh mắt vẫn sắc bén như thường, chỉ có điều thâm ý bên trong đã là thứ Bạch Lạc Nhân nhìn không thấu rồi.
Bạch Lạc Nhân trong mắt Cố Hải, cũng đã mất đi vẻ ngoài ngây ngô, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời trong trí nhớ hiện đã không thể nào tìm thấy trên gương mặt này của cậu. Có một số thứ, bạn luôn cho là vẫn còn, thật ra đã mất đi rất lâu rồi.
....

Em Sài tuổi nhỏ mà nội công thâm hậu. Chỉ hận là không được coi hai đứa nhỏ nữa rồi. Đến đứng chung một sân khấu, xuất hiện cùng một khung hình còn là không thể, đời này kiếp này liệu còn cơ hội tao ngộ...


Monday, May 30, 2016

Addicted, again!

Thật trùng hợp. Sau đúng 8 năm có kẻ lại nghiện. Ngày trước thì bảo trẻ người non dạ, chống chếnh quá nên nghiện. Lần này thì bảo vì dạo này uống nhiều quá, não tàn. 8 năm trước nghiện mấy bạn cũng có tuổi. 8 năm sao não tàn quá thể, tuổi xuân cũng qua, không còn sức chống đỡ, lại đi nghiện con nít...

Mỗi lần lên cơn nghiện lại viết... Không tin không ra được ngôn tình ngữ.


1.
Giữa lúc thanh xuân thơ mộng sao có thể không nói một lời đã mãi mãi ra đi, sao có thể chỉ qua một đêm, từ tình nhân đã thành cổ nhân. Há chẳng phải như cây xanh kia, chưa kịp trổ hoa, qua đêm đã trụi tàn, không thể cứu chữa...

2.
Đến tận cùng, sau bao nhiêu năm vẫn là không thể thắng được. Từ đầu vốn dĩ đã là không có một cuộc chiến nào. Người sống, máu ấm thịt mềm, đến cuối cùng vẫn là không thể thay thế được cái bóng từ quá vãng. Máu ấm thịt mềm thì còn thay đổi, chiếc bóng của quá vãng là mãi mãi không thay đổi, mãi mãi thanh xuân, trong trẻo, thuần khiết...

3.
Dù là thanh xuân thơ mộng, hay trọn đời chung thân, một khắc một giây bên nhau đều là một giây một khắc hạnh phúc. Vĩnh cửu đồng tâm, đời đời kiếp kiếp cũng chỉ là lừa mị. Đời này kiếp này chẳng biết đã có thể nắm tay cùng nhau đi đến cuối đường hay chưa. Chỉ có thể hứa nắm chặt tay đến khi không còn có thể.

4.
Từ đầu tới cuối là mười mấy năm, không phải không nhận ra chân tình chân ái. Chỉ là vẫn không sao hiểu được kẻ đó yêu thì cũng đã yêu người kia, tỏ tình cũng đã làm, hoa hồng đỏ thắm cũng đã tặng, lại vẫn là tiếp tục đứng sau lưng mình, làm người trong bóng đêm, không danh không phận...

Là đang nghiện 2 đứa này